Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với anh thanh niên có ý nghĩa như thế nào với ông họa sĩ

     Lặng lẽ Sapa là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Thành Long, là một câu chuyện thú vị về cuộc gặp gỡ giữa một chàng thanh niên “thèm” người và ông họa sĩ cùng cô kĩ sư. Được kể dưới ngôi thứ 3, thế nhưng chắc hẳn câu chuyện sẽ trở nên thú vị và sâu sắc hơn nếu được nghe dưới góc nhìn của một người khác. Hãy cùng đón đọc phần đóng vai ông họa sĩ kể lại Lặng lẽ Sapa dưới đây.

Đóng vai ông họa sĩ kể lại lặng lẽ Sa pa

Đóng vai ông họa sĩ kể lại lặng lẽ Sapa: cuộc gặp gỡ với anh thanh niên

     Là một họa sỹ công việc hàng ngày của tôi là vẽ. Thế nhưng gần đây,  cảm hứng sáng tác cứ cạn kiệt dần khiến tôi đã phải đi rất nhiều nơi để tìm kiếm. Trong đó có một điểm đến rất quan trọng: Sa Pa. Và cũng nhờ vào chuyến đi đó tôi đã gặp được một chàng thanh niên trẻ, anh ta để lại cho rất nhiều kỉ niệm khiến tôi ghi nhớ mãi trong lòng. 

     Tôi gặp anh thanh niên ở trong một lần đi công tác ở chân giữa đường. Khi đó bác lái xe giới thiệu rằng anh là người cô độc nhất thế gian. Lời giới thiệu kì lạ khiến cả tôi và cô kỹ sư đều cảm thấy tò mò và muốn được gặp gỡ trò chuyện thêm với anh. Nghe đâu anh ta và bác tài xế gặp nhau cũng vì anh chắn cây ngang xe chặn đường cũng chỉ vì “thèm” người quá.

Xem thêm: 

Phân tích vẻ đẹp của anh thanh niên trong lặng lẽ Sapa

Hoàn cảnh sáng tác và chủ đề truyện ngắn lạng lẽ Sapa

     Anh là một chàng trai tầm 27 tuổi làm nghề công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Tôi nhìn thấy anh từ xa chạy lại với dáng nhỏ bé cùng gương mặt rạng rỡ  đến chỗ xe đỗ. Anh mang củ nhân sâm đến gửi cho vợ bác tài vì nghe rằng mới ốm dậy. Với lời gợi ý, chúng tôi được dừng lại 30 phút xuống nhà anh uống nước chè và thăm nơi anh ở. 

     Bước vào con đường đến nhà anh là đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ vườn hoa đa sắc màu: hoa cẩm tú cầu, mẫu đơn, hồng phấn,..Anh mến khách vô  cùng, còn tặng một bó hoa cho cô kĩ sư coi như quà kỷ niệm gặp gỡ. 

Ông họa sĩ kể lại cuộc gặp gỡ

     Bước gần tới nơi ở, chúng tôi mới thấy những cỗ máy là mà anh giới thiệu nào là máy đo mưa; mưa xong thì đổ nước mưa ra cốc phân ly rồi đo; còn đây là máy nhật quang ký, chuyên dùng để đo mức độ nắng dựa trên khả năng thiêu đốt giấy rồi máy đo gió; đo mây; Công việc theo lời anh nói thì “đơn giản vô cùng” và phải báo cáo hàng ngày.

     Chỉ ngại mỗi hôm thời tiết khắc nghiệt; gió tuyết lạnh căm mà phải ra vườn lúc một giờ sáng thì cảm giác thật khó tả. Cái lặng im; gào thét lạnh lẽo của gió như giằng xé, nuốt trọn con người nhỏ bé. Lúc xong việc quay trở vào giường lại đau đáu trằn trọc không tài nào tiếp giấc được nữa. Nói đến đây cảm xúc anh chực trào, lại nghèn nghẹn đề nén lại.

     Đến đó thôi, trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác kì lạ vô cùng. Như có thứ gì đó thôi thúc, tôi đề nghị với anh: Ta thỏa thuận thế này. Chuyện dưới xuôi, mười ngày nữa trở lại đây, tôi sẽ kể anh nghe. Tôi sẽ trở lại, danh dự đấy. Tôi cũng muốn biết cái yên lặng lúc một giờ sáng chon von trên cao nó thế nào.

     Như đã đồng ý, anh lại tiếp tục chia sẻ về công việc của mình. Chẳng giống với thứ tôi tưởng tượng ban đầu, nhà anh tuy nhỏ như rất gọn gàng. Chiếm nhiều diện tích nhất là chiếc giường và kệ sách. Cô kĩ sư kia có lẽ cũng có hứng thú, bèn cầm một quyển lên và giở vài trang.

Xem thêm: 

Top 3 mẫu phân tích ý nghĩa nhan đề lặng lẽ Sapa hay nhất

Đóng vai anh thanh niên kể lại lặng lẽ Sapa

     Nghe anh kể về công việc của mình với sự khiêm tốn nhưng tôi lại cảm nhận được sự vất vả thầm lặng của anh. Đối với anh, công việc này vô cùng ý nghĩa , nó phục vụ cho mọi người, phục vụ cho kháng chiến. Nhờ có anh  góp phần phát hiện một đám mây khô mà ngày ấy, tháng ấy, không quân ta hạ được bao nhiêu phản lực Mỹ trên cầu Hàm Rồng. Đối với anh lúc đấy cảm xúc như vỡ òa, hạnh phúc vì cũng có lúc mình lại lập được chiến công to đến thế.

     Công việc ấy đã khiến cho anh thanh niên cảm thấy yêu đời hơn vui vẻ hơn ở cái chốn rừng núi mịt mù.  Sự khó khăn trong công việc cũng không hề khiến anh trở thành con người chỉ biết kêu ca, than vãn.

     Anh khiêm tốn mà nói rằng mình chưa xứng đáng để được tôi vẽ như vậy. Có bao nhiêu người làm được nhiều hơn anh ấy; nào là ông bác chuyên nghiên cứu giống cây cỏ để tạo ra những củ su hào to hơn, ngọt hơn cho nhân dân được ăn. Hay là đồng chí nghiên cứu nghiên cứu khoa học ở cơ quan anh ở dưới Sapa trong lúc nào cũng trong sẵn sàng tư thế chờ sét. Đồng chí đó không quản ngại mưa nắng, không đi tìm vợ vì chỉ sợ nhỡ vắng mặt mà sét lại xuất hiện thì phải biết làm sao?

     Quan từng ấy thôi tôi đã hiểu được hình ảnh của những con người người như anh. Họ sẵn sàng hi sinh thầm lặng, sẵn sàng cống hiến hết mình để xây dựng quê hương đất nước. Có một suy nghĩ vụt qua khiến tôi thoáng buồn, phải trầm ngâm, ưu tư. 

Sự hy sinh của anh thanh niên qua lời kể của họa sĩ

     Giữa lúc ấy tôi bỗng hiểu ra một điều. Cuối cùng mình đã đã gặp được điều mong ước từ biết bao lâu rồi. Hình như nó đã giúp khơi gợi ý nghĩ sáng tác trong tôi. Tôi nhìn thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của cuộc sống và cần phải đưa nó vào tác phẩm đem đến cho người đọc. Nghĩ vậy, tôi vội vàng nhanh chóng phác thảo gương mặt đáng yêu của anh thanh niên và cuốn sổ nhỏ của mình.

     Gương mặt đáng yêu là vậy nhưng lại khiến tôi phải tự hỏi và suy nghĩ nhiều về anh. Nghĩ về tất cả những điều anh suy nghĩ trong cái vắng vẻ nơi cao hơn mực nước biển tận 2600m.

     Cuộc nói chuyện của chúng tôi vô cùng ngắn ngủi chỉ có vỏn vẹn 30 phút và phải kết thúc trong tiếc nuối.  Trước khi trở lại xe tôi vẫn không quên hứa với anh rằng chắc chắn tôi sẽ trở lại trở lại để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật mà mình ấp ủ. Tất nhiên  cũng sẽ không quên hoàn thành nguyện ước của anh.

     Là một chàng trai hiếu khách,  anh cũng không quên gửi cho chúng tôi một làn trứng để coi như món quà chia tay rồi vội quay về phòng. Điều ấy làm tôi nhớ mãi: tại sao anh lại làm vậy? Phải chăng anh không dám đối mặt với chia ly?  hay là anh tiếc nuối điều gì đó ư?

Xem thêm:

Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc gặp gỡ

Đóng vai ông họa sĩ kể lại lặng lẽ Sapa: cuộc gặp gỡ và những suy nghĩ sau khi rời khi

     Nhất định lần sau khi quay trở lại tôi sẽ tìm ra được câu trả lời. Khi rời đi,  trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh suy nghĩ tại sao anh lại phải nhất định dành tuổi trẻ ở đây?  Tại sao lại chọn cô đơn? Tại sao anh lại không buồn mà lại còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc?

     Phải chăng anh đã nhận ra một điều rằng phần công sức của anh đã đóng góp được cho quê hương, đất nước. Anh muốn dành hết nhiệt huyết tuổi trẻ này cho non sông, quốc gia ngày một đi lên ư? Có lẽ nếu thật vậy, tôi rất hy vọng rằng thế hệ sau này vẫn sẽ còn những người như anh thanh niên và những con người lặng lẽ Sa Pa .

     Kết quả của chuyến đi thực tế lên Lào Cai thật ý nghĩa. Tôi sẽ dành thời gian để hoàn thiện bức tranh này. Tôi sẽ làm cho mọi người hiểu rõ và trân trong anh, trân trong tất cả những con người đang âm thầm làm việc ở những nơi xa xôi, hẻo lánh không người. Họ thực sự là những anh hùng. 

     Cuộc chiến của học không tiếng súng, không đổ máu nhưng không kém phần hiểm nguy và đáng sợ. Họ cần phải được biết đến, cần trân trọng và tôn vinh. Nhất định rồi, tôi sẽ làm tốt điều đó. Tôi sẽ trở lại nơi ấy một lần nữa. Và biết đâu, thế nào tôi cũng về ở hẳn ở đấy.

Bạn tham khảo dàn ý và bài viết dưới đây ạ**

* Dàn ý

A. Mở bài

 – Giới thiệu cuộc gặp gỡ anh thanh niên

B. Thân bài

 – Hoàn cảnh gặp gỡ

 – Tại sao lại gặp được anh thanh niên?

 – Kể lại diễn biến câu chuyện

   + Công việc của anh thanh niên như thế nào?

   + Cuộc sống của ở trên đó của anh thanh niên sống ra sao?

   + Có điều gì buồn phiền hay không? Mong muốn điều gì?

 – Tâm trạng của anh thanh niên khi được nói chuyện với bạn

C. Kết bài

  – Nêu cảm nghĩ của bản thân

** Bài viết tham khảo

Mùa đông năm nay gia đình tôi quyết định sẽ đi Sa Pa để tận hưởng không khí lạnh ở trên đó. Từ trước đến nay Sa Pa vẫn là nơi có thể đón tuyết đầu tiên ở Việt Nam. Du khách đến với Sa Pa – mảnh đất trong sương không chỉ ấn tượng bởi những cảnh đẹp, những dinh thự cao tầng mà còn ấn tượng bởi sự hiếu khách, hồ hởi của người dân nơi đây. Là một lữ khách nhỏ tuổi từ thủ đô Hà Nội, cùng gia đình lên thăm Sa Pa, tôi mới thực sự cảm nhận sự đón tiếp nồng hậu, chân tình, cởi mở của người thị trấn giản dị “Sa Pa”. Đặc biệt, tình cảm ấy được khởi nguồn từ cuộc gặp gỡ, trò chuyện với nhân vật thanh niên trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của nhà văn Nguyễn Thành Long.

Chiếc xe của chúng tôi dừng lại dưới chân núi nghỉ lại thị trấn Sa Pa. Dọc theo con đường đất đỏ lên núi, được biết cách đây là đỉnh Yên Sơn – ngọn núi khá cao tại Sa Pa này. Chao ôi! Khung cảnh nơi đây thật đẹp. Từng dải núi uốn lượn trập trùng bao trùm là cả màu xanh bạt ngàn của núi rừng. Những dải mây vắt ngang núi như những dải lụa đào uốn lượn, bồng bềnh và huyền ảo. Hình như vẻ đẹp mộng mơ này tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải, sao quen quá!

Tôi không tài nào nhớ nổi, hai bên là những cây thông chỉ cao quá đầu, thấp thoáng vài căn nhà nhỏ kiểu nhà sàn. Những bông hoa tử kinh màu tím khẽ đung đưa theo chiều gió như đang e ngại ngập ngừng núp trong làn sương mù ảo, thật nên thơ và gợi cho người ta cảm giác thoải mái, khoan khoái, không náo nhiệt, ồn ào tấp nập như nơi đô thị. Theo con đường mòn nên núi, trong đầu tôi xuất hiện bao ý nghĩ vẩn vơ, thú vị, bỗng có một giọng nói vang lên từ bên trái tôi, tôi giật mình quay lại. Xuất hiện trước mắt tôi là bác trạc bốn mươi tuổi, vóc dáng khỏe mạnh, khuôn mặt chữ điền, trên tay còn cầm một chiếc máy bộ đàm. Bác niềm nở đến cạnh tôi vui vẻ, thân thiện đến dễ mến, trong tôi cảm thấy khác lạ. Có lẽ, tôi gặp người cởi mở, dễ dãi và vui tính như bác là lần đầu tiên, lại cảm giác y như lần đầu nhìn thấy Sa Pa và lần này rõ hơn.

Chẳng lẽ đây đúng là Sa Pa lặng lẽ với anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long. Tôi cảm thấy e ngại mất dần và như đã thân thiện với bác, tôi quen dần và thấy đã thân thiện với bác lâu lắm rồi. Tôi gạn hỏi và đúng rồi, bác chính là anh thanh niên. Bác rất vui vẻ khi trả lời: – Đúng đấy, bác chính là hình ảnh anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa mà Nguyễn Thành Long đã viết đấy. Thật không ngờ tôi lại được gặp bác – người thanh niên luôn âm thầm, lặng lẽ cống hiến cho đất nước, cho dân tộc. Bác dẫn tôi đến nơi ở của bác. Trước mặt tôi là một căn nhà nhỏ ba gian, bên ngoài quét sơn xanh, có một chiếc bàn nhỏ và mấy chiếc ghế xinh xắn. Căn nhà nằm gọn trên một khu đất thoải trên đỉnh đồi bao trùm cả một màu xanh của lá rụng, xen dưới những tia nắng lấp lánh yếu ớt, mây mù trắng xóa chỉ cách ba mét là mọi vật nhòa đi trong sương. Tôi vội bước nhanh đến trước căn nhà ngắm kỹ và muốn ôm nó vào lòng, đẹp quá, đẹp đến bình dị và thơ mộng. Đằng sau căn nhà là một vườn hoa đầy hương sắc. Bác mỉm cười rồi nhẹ nhàng ra ngắt mấy bông hoa thược dược, hoa dơn bác trao cho tôi, tôi vội đến lấy, trong lòng biết bao vui sướng. Bác mời tôi vào nhà,  căn nhà đẹp quá, sạch sẽ, đơn sơ, gọn gàng. 

– Bác chỉ ở một mình thôi ạ?

– Ừ! Gia đình bác ở dưới thị xã còn bác ở trên đây một mình công tác. Bác vừa nói vừa pha trà, ấm trà nóng thoang thoảng lại vừa ấm áp lại mát mẻ, bác rót vào một cái tách nhỏ rồi đem đến cho tôi.

– Cháu xin ạ! Bác cứ mặc cháu.

– Thế cháu lên đây chơi hay là ở hẳn?

– Dạ cháu đi du lịch cùng gia đình thôi ạ!

– Lên Sa Pa cũng thú vị lắm cháu ạ. Nhưng cũng có cái buồn tẻ, lạnh lẽo, có khi nó làm cho con người ta cô đơn. Tôi lặng đi một lúc, trầm ngâm suy nghĩ: Chắc hẳn bác là một người rất yêu nghề và gắn bó với mảnh đất này. Như để đáp lại cái suy nghĩ thầm kín của tôi, bác nói tiếp:

– Quả thực, đôi lúc bác cảm thấy rất buồn, nhất là lần đầu tiên công tác ở đỉnh Yên Sơn. Bác nhíu đôi mày lại như đang suy tư về một điều gì đó. Không khí thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thoảng qua đem theo mùi hoa lẫn mùi cây cỏ, mùi đất của Sa Pa. Một chú chim cất tiếng hót, nó đậu lên cửa sổ, bác khẽ đến bên nó rồi vội nói:

– Nhưng không hẳn Sa Pa buồn và lặng lẽ thế đâu cháu ạ. Bác rất vui vì tìm được thú vị, sự say mê trong công việc, hiểu được trách nhiệm của mình với quê hương, mọi vật ở đây đều là bạn của bác. Chúng gắn bó với bác suốt mấy chục năm qua.

– Tài thật bác nhỉ, Sa Pa đem lại cho cháu sự ngạc nhiên không chỉ vẻ đẹp của nó mà còn bởi… Tôi vừa nói vừa đi lên giá sách, chưa kịp nói hết, bác đã tiếp lời:

– Có phải là những con người ở đây không?

– Dạ đúng ạ.

– Cháu có biết  bác kĩ sư su hào không?

– Cháu biết! Cháu biết qua lời giới thiệu của bác với ông họa sĩ già. Tôi cười tinh nghịch, bác ngờ ngợ rồi:

– À thì ra là thế. Bác nhớ ra rồi nhưng để bác nói cho cháu nghe nhiều hơn nhé. Bác ấy đến nhận công tác ở đây sớm hơn bác rất nhiều, bác chăm chỉ lắm. Bác thật là người khiêm tốn, y như nhân vật anh thanh niên ấy. Rồi bỗng tôi nảy ra ý nghĩa.

– Bác ơi! Thế cảm giác của bác khi được nhà văn Nguyễn Thành Long đưa vào nhân vật chính của tác phẩm thế nào ạ? Bác vui vẻ đáp: – Lúc ấy quả thật bác không ngờ mình lại được vinh hạnh ấy. Vì bác làm ở đây có gì đâu so với người khác… Bác dừng lại đôi chút, giọng vụt lại buồn buồn. – Chắc bây giờ bác kĩ sư su hào, những đồng đội… họ không còn nữa. Có người đã hi sinh trong kháng chiến rồi. Tôi thông cảm với nỗi niễm của bác nên không dám gợi lên kỉ niệm buồn. Tôi chợt nhớ đến một chiến công của bác được nhà văn Nguyễn Thành Long từng kể.

– Bác à! Bác đã phát hiện ra đám mây khô và góp phần vào thành công trong mặt trần năm xưa phải không ạ? Khuôn mặt bác rạng rỡ hẳn lên, trông bác như trẻ lại cách đây mười năm.

– Đúng vậy, bác đã phát hiện ra đám mây khô ráo cho bộ đội ta bắn trúng máy bay Mĩ. Bác vui tính thật, trò chuyện với bác ít phút thôi mà thôi cảm thấy bác như người bạn lâu lắm rồi. Một tiếng trôi qua, tôi phải chia tay bác ra về. Bác tiễn tôi ra ngoài cửa:

– Cháu chào bác ạ!

– Ừ!! Thôi về đi kẻo bố mẹ mong, sau này có dịp lại lên đây chơi với Bác nhé. Tôi chia tay bác lòng đầy lưu luyến. Chính bác là người đã cho chúng tôi hiểu về công việc và sự hi sinh thầm lặng là như thế nào? Tôi thầm cảm ơn bác.

Cuộc gặp gỡ ấy sẽ mãi trong lòng tôi. Cuộc gặp gỡ ấy khiến tôi vui mừng và xúc động vô cùng. Bác thật giống với nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long đã khắc họa. Bác là tấm gương sáng cho tôi và các bạn noi theo, để tôi hiểu rằng tuổi trẻ cần phải biết cống hiến, hi sinh.

Video liên quan

Chủ Đề