Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ thời học sinh của em lớp 9

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 ❤ ️ ️ 15 Bài Văn Hay Nhất ✅ Tuyển Tập Văn Mẫu Đặc Sắc Dành Cho Học Sinh Viết Về Những Ký Ức Đẹp Của Tuổi Thơ .

Dàn Ý Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9

Tham khảo dàn ý kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 dưới đây sẽ giúp những em học viên nhanh gọn giải quyết và xử lý đề và thuận tiện tiến hành bài viết của mình .

  1. Mở bài: Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? [nêu một cách khái quát].
  • Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy.
  • Nó xảy ra ở đâu, lúc nào [thời gian, hoàn cảnh…] với ai [nhân vật].
  • Chuyện xảy ra như thế nào? [mở đầu, diễn biến, kết quả].
  • Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào [miêu tả các biểu hiện của sự xúc động].
  1. Kết bài: Nêu bản thân có suy nghĩ gì về kỉ niệm đó.

Giới thiệu cùng bạn 🍀 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em 🍀 15 Bài Văn Hay Nhất

Bạn đang đọc: Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 ❤️️15 Bài Văn Hay Nhất

Viết 1 Đoạn Văn Kể Lại 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ – Mẫu 1

Để viết 1 đoạn văn kể lại 1 kỉ niệm đáng nhớ cũng cần rất đầy đủ theo bố cục tổng quan mở đoạn, thân đoạn và kết đoạn. Tham khảo đoạn văn mẫu dưới đây : Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bè bạn tất cả chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em. Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, đặc biệt quan trọng là những cuốn truyện mần nin thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi sở trường thích nghi vậy đó . Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm chi phí được mua khuyến mãi ngay em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và niềm hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng mái ấm gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn kỳ vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư tiếp tục cho cậu ấy .

Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà đáng yêu và dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó lâu nay. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan. Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn tiếp tục hỏi han nhau về học tập cũng như đời sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở trường thích nghi thời xưa ấy và gửi Tặng Kèm em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật suôn sẻ vì có được người bạn như Lan .

SCR.VN Tặng Kèm bạn 💧 Kể 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Trong Đời Học Sinh 💧 15 Bài Hay

Bài Văn Mẫu Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Mẹ Lớp 9 – Mẫu 2

Bài văn mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ lớp 9 sẽ mang đến cho người đọc nhiều cảm hứng và hồi tưởng về tuổi thơ nghịch ngợm của mình . Có đời sống nào mà không có kỉ niệm ? Có tuổi thơ nào mà không có những cảm hứng trong trẻo ? Cuộc sống của tôi, tuổi thơ của tôi đã thật sự sống sót theo đúng nghĩa của nó. Những kỉ niệm khó phai và những xúc cảm hồn nhiên nhỏ bé. Những điều tuyệt vời đó so với tôi quý giá đến nỗi khó có thứ gì sửa chữa thay thế được và người đã giúp tôi cảm nhận được điều đó chính là mẹ . Những kỉ niệm tuổi thơ của hai mẹ con tôi tuy thật đơn thuần nhưng đó chính là những thứ mà tôi luôn thấy đẹp nhất trong đời sống này. Cũng như mẹ là người mà tôi luôn yêu nhất trong lòng và có lẽ rằng sẽ chẳng khi nào biến hóa . Cuộc sống của tôi từ trước giờ được chăm chút rất kỹ lưỡng. Mọi người trong mái ấm gia đình đều chăm sóc theo cách phân phối mọi thứ vật chất không thiếu hoàn toàn có thể. Mẹ thì khác, mẹ chăm sóc bằng những thứ vô hình dung nhưng quý giá hơn những vật chất tôi có gấp ngàn lần. Mẹ cũng không ép buộc tôi phải làm những điều tôi không thích. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con bé, đúng theo câu nói của ông bà xưa “ Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về ” . Từ đó đến nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Ngoài kỹ năng và kiến thức giáo khoa là việc chăm nom, yêu quý chính bản thân mình một cách đúng đắn ; trân trọng những thứ mà mình đang có ; đối nhân xử thế ở đời sao cho phải … Từng điều, từng điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm lý của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy đặc biệt quan trọng của mẹ . Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô thêm nhiều sắc tố cho nhịp sống nhàm chán này. Từng kỉ niệm của hai mẹ con tôi rất mộc mạc đơn thuần có nhiều khi nó rất nhỏ bé như hạt cát nhưng đó chính là những thứ mà lòng tôi cất giữ cẩn trọng nhất . Mẹ luôn nỗ lực cho tôi cảm nhận hết được những điều mê hoặc của tuổi thơ và trân trọng chúng. Mẹ hay kể rằng : Tuổi thơ của mẹ là những tháng ngày tự học, tự chơi, tự lo toàn bộ cho bản thân và cả mấy đứa em vì hồi đó ngoại tôi có đông con lại bận kinh doanh nên không có thời hạn chăm nom con cháu . Có những lúc mẹ phải tự xin đi học rồi dẫn em đi học ké nhưng mẹ hồi đó học rất giỏi và tham gia hoạt động giải trí trào lưu rất nhiều. Mấy năm liền mẹ làm liên đội trưởng, có những lúc mẹ đi tham gia Đại hội cháu ngoan bác Hồ ở xa nhà mà bà ngoại vẫn không hề hay biết, mẹ phải tự lo cho mình. Nhưng mẹ nói rằng hồi ấy tuy nhiên nhưng rất vui vì mẹ có được tuổi thơ thật sự khi cứ chiều về là lại đi tắm sông, bắt cá, chơi đùa cùng lũ bạn, về nhà thì phụ ngoại và lo học tập, cũng nhờ thế nên mẹ hình thành được tính tự lập từ rất nhỏ . Đối với tôi, những lời dạy dỗ của mẹ đã đem lại những bài học kinh nghiệm vô cùng thâm thúy. Mà từ đó, tôi thêm trưởng thành hơn từng ngày . Hướng Dẫn Cách Nhận 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Ngắn Gọn – Mẫu 3

Tham khảo cách viết súc tích và giàu hình ảnh trong bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 ngắn gọn dưới đây : Em với Tâm chơi với nhau từ thuở bé nên chúng em gắn bó thân thương với nhau lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhưng có lẽ rằng có một kỉ niệm mà không khi nào hoàn toàn có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của hai bọn em . Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nóng giãy và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy stress và không dễ chịu. Tâm đèo em trên con xe đạp điện nhỏ để đi đến lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng như vậy mà phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một sáng tạo độc đáo và em bảo với Tâm : – Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu . Nghe em nói vậy Tâm sợ hãi và phủ nhận : – Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho cha mẹ đấy . – Thôi lớp đông thế chắc thầy không chú ý đâu. Thôi đi đi … Nhá ? Và ở đầu cuối sau một hồi năn nỉ mãi Tâm quyết định hành động sẽ cúp học cùng với em. Vì vậy nên chúng em không đến chỗ học thêm nữa mà rẽ sang một khu vực khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp sườn, khoai tây chiên … rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ngồi ăn kem hóng mát. Tuy cả hai đều thấp thỏm sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui và tự do . Tâm và em đã có thời hạn tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường học đến bè bạn, mái ấm gia đình … Nhờ có buổi tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở nên càng gắn bó thân thương. Sau đó chúng em đã trở lại nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả cha mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó hai đứa đều phải xin lỗi cha mẹ nóng vội và hứa sẽ không khi nào tái phạm nữa. Vì vậy nên cha mẹ cũng bỏ lỡ cho hai đứa chúng em lần này . Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai lầm và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm mà có lẽ rằng cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không khi nào hoàn toàn có thể quên được . Giới thiệu cùng bạn 🍀 Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Bạn Thân 🍀 15 Bài Hay Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Hay Nhất – Mẫu 4

Bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 hay nhất sẽ mang đến cho những em học viên những ý tưởng sáng tạo rực rỡ để thực thi bài viết tốt hơn . Mỗi khi hè đến, ve kêu trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng nóng nực trải dài nóng bức trên con đường nhỏ, lòng tôi lại thấy nao nao, nhớ người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như vậy . Hè đó tôi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Thăm bà thì rất thích, nhưng tôi vẫn buồn vì chẳng ai đánh bạn với tôi. Trẻ con làng hình như lãnh đạm với trẻ con thành phố vậy. Vừa đặt chân về làng tôi đã phát hiện cái cây chuối già đầu làng xù xì, im lìm như cau có với đứa con gái thành phố khó ưa. Có lẽ trông tôi khó ưa thật. Mặt ỉu xìu, chân lê bước khó nhọc. Tôi bị say xe, lại phải đi bộ từ bến xe về làng, có đến bốn cây số chứ ít gì ! Làng vào trưa thật yên tĩnh, chỉ trừ mấy con chim chích hay se sẻ gì đó thì cứ nhảy nhót, lích chích luôn mồm, cứ thấy xe bò chở lúa, chở rơm là lại sà xuống đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày sau đó tôi chỉ nằm trong nhà, hoặc mắc võng nằm chơi trong vườn. Có lẽ tôi sẽ qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, nếu như không có một hôm xảy ra một sự kiện đáng nhớ . Tôi đang nằm ăn khế ngọt ngoài vườn và chiêm ngưỡng và thưởng thức tiếng chim, thì có một cô bé trạc tuổi tôi cùng một thằng nhóc bé hơn đến nhà bà tôi và gọi í ới : – Bà Liễu có nhà không ạ ? Bà ơi ! Cháu là Nhài và Hòa đây ạ . Bà tôi đáp, rồi họ nói gì tôi chẳng nghe rõ. Được một lúc bà gọi tôi : – Cún ơi ! Cháu lấy cái rổ con cho chị em nó mượn này . Tôi vừa cau có vì bị làm phiền vừa hơi bực trước bọn nó mà bị gọi là “ Cún ” vừa đứng dậy đi vào nhà bếp lấy rổ. Tôi ra đã thấy chúng đứng đó rồi. Tôi hơi sẩng : “ RỔ đây ”. Thằng Hòa có vóc người nhỏ bé núp sau sống lưng chị. Còn Nhài có dáng người tầm thước, da bánh mật, thân hình cứng ngắc nhưng vừa khít, mái tóc nâu đỏ vì cháy nắng, nhưng dài và cặp gọn sau gáy. Nhài trông khỏe mạnh hơn tôi nhiều. Nó đỡ lấy cái rổ rồi dắt em ra cổng. Nghe bà hỏi sao không ở lại chơi, nó cười và nghĩ thế nào, nó quay lại. Tôi nghĩ : “ Cũng khá mạnh dạn và tự nhiên đấy ”. Nhài chạy lại chỗ tôi, cầm tay tôi khẽ lắc : – Chị Liên ơi ! Em là Nhài. Chị đi chơi với em đi. Rồi chị kể chuyện thành phố cho chúng em nghe nhé, em thèm được lên thành phố lắm . Nó nói một lèo khiến tôi hơi bồn chồn. Tôi bảo nó mình bằng tuổi nhau thì cứ gọi là bạn và nó tươi cười đồng ý chấp thuận, để lộ ra hàm răng trắng, có một chiếc khểnh rất xinh. Chúng tôi đã quen nhau như vậy . Chiều hôm đó, tôi mới thấy hết vẻ đẹp của quê mình – qua lời ra mắt và qua mắt nhìn của Nhài. Nhài dẫn tôi đi xem cánh đồng, con mương … Vào hè lúa chẳng còn xanh, nắng chói chiếu xuống, cùng gió lùa, lúa nghiêng mình như sóng và vàng óng như mật ong … Tất cả giản dị và đơn giản thôi, nhưng có được những thành quả đó là bao sức lực lao động của dân làng tìm hiểu và khám phá và bảo vệ. Nghe nói trong đó người tiên phong đổ mồ hôi, công sức của con người là cụ tổ dòng họ nhà Nhài. Cũng nghe Nhài kể có cả xương máu của dân làng thời chống đế quốc Pháp và Mĩ, trong đó có liệt sĩ Hoàng Văn Long là ông nội của Nhài . Giọng Nhài vừa đằm thắm vừa xiết bao tự hào. Đến đình làng, nơi được công nhận là di tích lịch sử lịch sử dân tộc chống Pháp, Nhài dẫn tôi đến một cây gạo truyền kiếp lắm rồi, nghe nói thiêng lắm, ai cầu gì cũng toại nguyện. Tôi không tin lắm nhưng cũng đến trước cây gạo cầu cho mình học giỏi. Còn Nhài lại cầu cho hai đứa tôi, sẽ luôn được chơi với nhau vào mỗi mùa hè sau. Nhìn vẻ mặt chân tình, nghe lời cầu đó của Nhài tôi rưng rưng lệ . Rồi hai đứa đi hái hoa sen, trên hồ sen rộng. Ngồi trên thuyền len lách giữa những cây sen, thả hồn theo những cánh sen hồng thơm ngát, tôi thấy lòng mình thanh thản lạ kì. Lần tiên phong trong đời tôi được tận nơi hái những bông sen đẹp như cổ tích mà trước đây tôi chỉ được nhìn, chỉ biết trong những trang sách, trên màn hình hiển thị ti vi. Nhài còn dẫn tôi đi mò cua, câu cá. Cũng lội bì bõm, nhưng tôi chỉ là người xách giỏ. Thế mà cuối buổi tôi cũng được chia phần, nào cua, nào cá rô . Bữa ấy bà cháu có canh cua và cá rô ron rán. Tôi ăn ngon miệng hơn bất kỳ bữa tiệc nào trên thành phố ! Nhài và tinh bạn của Nhài làm cho những ngày hè của tôi mê hoặc biết bao, bạn làm tôi cảm nhận được hết vẻ đẹp của đồng quê. Nhịp sống ồn ào, quay quồng trên thành phố làm con người stress. về quê, khi đã thực sự hòa nhập với hương dồng gió nội, với những con người như những bông sen, người ta mới thấy thế nào là đời sống đẹp. Cảm ơn Nhài ! Một buổi chiều, những vạt nắng vàng dần nhạt, tôi giúp Nhài bó rạ, rồi cầm nón cho Nhài gánh rạ về, nghe Nhài kể về mái ấm gia đình mình. Mẹ Nhài mất sớm, Nhài sống với người cha cùng đứa em nhỏ. Người cha ốm yếu, bệnh tật mà vẫn phải quanh năm đồng áng khó khăn vất vả lắm ba cha con mới không bị đứt bữa. Nhài vừa đi học vừa chăm nom em, cơm nước, lại trồng rau, nuôi lợn, gà phụ thêm ngân sách đời sống với cha . Thiếu tình thương của mẹ nhưng Nhài vẫn cố vươn lên học giỏi và chăm ngoan. Nhài cứ luôn chân, luôn tay. Cho nên, nói là đi chơi, thực ra tôi theo Nhài đi làm những việc Nhài làm thường ngày. Gánh nặng mái ấm gia đình làm Nhài nhẫn nại ghé đôi vai nhỏ bé gánh cùng cha. Nhài như một thiên thần nhỏ bé đáng kính phục mà tôi đọc trong cổ tích . Một hôm, biết ngày mai là phiên chợ huyện, ngày hôm nay thể nào Nhài cũng đi hái hoa sen để mai đem bán, tôi sang nhà Nhài để được cùng Nhài ra đầm sen. Từ ngoài tôi đã nghe tiếng Nhài khóc. Bố Nhài đang nghiến răng quật vào sống lưng Nhài bằng chiếc roi cày. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà kéo bà tôi sang can ngăn, Nhài mới thoát đòn. Hỏi bà, tôi mới biết : Bố Nhài vì nghèo nàn, túng thiếu lại bệnh tật nên dễ phật ý. Có khi Hòa, em Nhài, chẳng có lỗi gì, buồn chán đâu đó ông cũng quát mắng, đánh hai con . Nhài thương em chịu đòn thay tất, nhưng Nhài vẫn thương bố không khi nào bị đòn oan mà giận bô ’ vì bạn hiểu bố khổ quá nên trái tính. Nhài kể có lần đánh con rồi, đêm những con ngủ yên bố ngồi hút thuốc lào và thầm lặng khóc. Càng hiểu thực trạng của Nhài, tôi càng cảm phục và yêu thương người bạn nghèo mà giàu nghị lực. Nghe Nhài kể chuyện và nhìn Nhài cười không hề biết được Nhài khổ đến vậy . Một tuần sau tôi không gặp Nhài vì cùng bà đi thăm dì Thu lấy chồng ở làng bên. Hôm tôi về Nhài có ý trông đợi, thoáng thấy tôi bạn liền chạy đến, khóc nức nở và đưa khuyến mãi tôi một chậu cây nhỏ. Chị em Nhài phải theo cha đi vào Tây Nguyên. Cha Nhài sẽ làm ở trang trại cafe của chú Nhài, mong kinh tế tài chính mái ấm gia đình hoàn toàn có thể khá lên được. Nhà cửa, rộng vườn cha đã bán xong cả rồi . Nhài đi được một vài hôm thì tôi cũng về thành phố, hè đã gần hết, tôi phải về chuẩn bi vào năm học mới. Cây hoa nhài bạn cho tôi chăm đã lớn, mùa nào cũng nở hoa, những bông hoa trắng muốt, trong sáng và bình dị như người bạn của tôi. Tôi học bà ướp trà nhài để khi nào uống trà cũng nhớ đến Nhài . Tôi có nhiều bạn thân nhưng chẳng có ai như Nhài. Trước khi quen Nhài thao tác gì khó tôi cũng hay nản lòng. Nhài cho tôi thấy phải biến nước mắt thành nụ cười. Tình bạn của chúng tôi như hương nhài thầm lặng và thơm lâu . Chia sẻ cùng bạn 🌹 Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Tình Bạn 🌹 15 Bài Văn Hay

Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Một Người Mà Em Yêu Quý – Mẫu 5

Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với một người mà em yêu quý là một đề tài hay giúp nuôi dưỡng những tình cảm chân thành . Tôi có rất ít bạn vì mái ấm gia đình tôi liên tục phải chuyển nhà bởi việc làm của bố tôi không không thay đổi. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất mê hoặc . Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ào và sinh động với người, với hàng, … Chúng tôi từ tốn lên tàu vì vé đã mua từ hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba bạn bè tôi ra còn có một nhân vật huyền bí nữa. Tàu chuẩn bị sẵn sàng lăn bánh thì nhân vật ấy cũng Open. Tôi không chú ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan lịch sử một thời của mình. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai Fan Hâm mộ của những game show điện tử, cũng không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần . Tàu chạy, để tự thư giãn giải trí mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình thú vị. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim bên cạnh đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một ánh mắt soi mói không dễ chịu bên cạnh chú ý. Tôi phồng mồm tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ông anh và thằng em họ yêu quý chả màng gì đến tôi cả mà chỉ có mỗi người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là soi mói kia . Sau khoảng chừng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành vi mà tôi không khi nào nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào miệng, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con nhỏ nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiệt miếng ăn, mẹ tôi đã dạy bạn bè tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng với sự hài lòng vì mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, nhã nhặn . Giải quyết xong gói bim bim, tôi liên tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi những tâm lý vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi thức tỉnh tôi dậy với khuôn mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không chăm sóc, định bụng sẽ kể câu truyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa . Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của bạn ấy, là tôi tự ý ăn và chính tôi mới là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm mục đích tìm kiếm nhỏ có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh nhưng vô ích . Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẽo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về đến nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần vì chuyến đi, phần vì câu truyện lúc trước. Tối thấy hối hận mà chẳng biết làm thế nào. Bỗng ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy tinh nghịch đối lập, rất quen thuộc. Không phải ai khác, đó chính là nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng chính là đứa bên cạnh nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên . Sau chuyến tàu mê hoặc ấy, tôi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như sở trường thích nghi ăn bim bim ví dụ điển hình ! Tình bạn của chúng tôi đã chính thức khởi đầu trong một thực trạng đặc biệt quan trọng và đáng nhớ như thế đấy . Chia sẻ thời cơ 🌟 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí 🌟 Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới

Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em Khi Còn Học Ở Trường Tiểu Học – Mẫu 6

Trong những năm tháng tiên phong luôn để lại nhiều ký ức khó phai, đón đọc bài văn kể một kỉ niệm đáng nhớ của em khi còn học ở trường tiểu học với nhiều diễn biến ý nghĩa . Ai đó đã từng nói rằng : “ Người ta không hề sống thiếu kỉ niệm nhưng cũng không hề chỉ sống bằng kỉ niệm ”. Những kỉ niệm là hành trang thiết yếu so với cuộc sống mỗi con người. Vậy kỉ niệm đáng nhớ của những bạn là gì ? Với tôi, đó là kỉ niệm trong một lần tôi bị ngã ở cuộc thi chạy do trường Tiểu học tổ chức triển khai . Đó là khi tôi học lớp 5, do chạy nhanh nhất lớp nên tôi được cô giáo chủ nhiệm và những bạn cử làm đại diện thay mặt đi thi chạy ở cuộc thi cấp trường. Buổi sáng hôm ấy, thời tiết khá thoáng mát, khung trời trong xanh, cao vời vợi. Các cổ động viên đã xuất hiện khá đầy đủ ở sân trường để cổ vũ cho thí sinh của lớp mình. Riêng lớp tôi, những bạn đã chuẩn bị sẵn sàng cả băng rôn, khẩu hiệu để cổ vũ nhiệt tình khiến tôi rất vui mừng và có thêm động lực để tranh tài . Cuộc thi khởi đầu, toàn bộ những thí sinh đều nỗ lực chạy hết mình trong tiếng hò reo của cổ động viên. Còn khoảng chừng 15 mét nữa thì về tới đích và tôi đang là người chạy ở vị trí thứ hai. Bỗng nhiên, tôi bị vấp ngã và không tự đứng dậy được. Lúc đó, tôi đã nghĩ mình sẽ là người về đích ở đầu cuối. Vài phút sau, bạn nữ đang chạy ở vị trí đứng vị trí số 1 đã quay lại và đỡ tôi dậy, hai người cùng nhau bước về đích trong những tràng vỗ tay nhiệt tình của người theo dõi . Bạn ấy tên là Phương Hà, là học viên lớp 5E và trước đây, chúng tôi chưa từng trò chuyện với nhau. Hà là một bạn nữ xinh xắn, nước da trắng hồng, đặc biệt quan trọng bạn ấy có một nụ cười tươi và giọng nói vô cùng ấm cúng. Bạn ấy không chỉ là một học viên giỏi của trường mà còn là một người biết giúp sức người khác nên được mọi người rất quý mến. Sau khi cuộc thi kết thúc, Phương Hà đã dẫn tôi đến phòng y tế của trường để kiểm tra xem chân tôi có bị làm thế nào không . Thật suôn sẻ, chân tôi chỉ bị một vết thương nhỏ, chỉ cần bôi thuốc là sẽ nhanh khỏi. Tôi rất cảm kích về hành vi của bạn ấy. Bạn ấy đã từ bỏ vị trí đứng vị trí số 1, hoàn toàn có thể là giải nhất trường để quay lại đỡ tôi dậy vì khoảng cách của chúng tôi với những bạn còn lại khá xa. Khi tôi vướng mắc hỏi thì Phương Hà chỉ bảo rằng bạn ấy không quan trọng phần thưởng, điều quan trọng là bạn ấy không hề bỏ mặc bè bạn khi họ gặp khó khăn vất vả. Hà quý trọng tình bạn hơn là sự Gianh Giá của phần thưởng. Nhưng dù sao thì cả hai chúng tôi về đích và cùng nhận giải khuyến khích nhằm mục đích khuyến khích niềm tin tranh tài của nhà trường . Thời gian trôi đi thật nhanh, giờ đây chúng tôi đã là những học viên lớp 6 dưới mái trường Trung học cơ sở. Thật suôn sẻ biết bao khi cô giáo xếp chỗ tôi và Phương Hà ngồi cạnh nhau để cùng giúp sức nhau học tập. Càng ngày chúng tôi càng trở nên thân thiện hơn. Chúng tôi cùng nhau giải những bài tập khó, cùng nhau tham gia vào đội văn nghệ của nhà trường . Tôi và Hà có khá nhiều sở trường thích nghi giống nhau, đặc biệt quan trọng là sở trường thích nghi đọc sách. Chúng tôi liên tục trao đổi những cuốn sách hay với nhau để mở mang hiểu biết về tri thức cũng như về đời sống. Tôi học được rất nhiều điều từ bạn ấy, nhất là đức tính giúp sức người khác trong lúc khó khăn vất vả bởi khi mình cho đi cũng là khi mình được nhận lại, con người cần phải biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Như vậy thì một tập thể mới hoàn toàn có thể tăng trưởng vững mạnh .

Phương Hà liên tục nhắc nhở tôi phải cẩn trọng trong tổng thể mọi hoạt động giải trí, đôi lúc bạn ấy nhắc lại chuyện tôi bị ngã trong cuộc thi chạy cấp trường là do tôi không cẩn trọng để tôi rút ra bài học kinh nghiệm và cũng là để tôi có ý thức hơn. Phương Hà là một người bạn tốt, kỉ niệm giữa tôi với bạn ấy trong cuộc thi chạy sẽ là kỉ niệm tôi không khi nào quên. Nhờ kỉ niệm ấy mà chúng tôi có một tình bạn thân thiện như giờ đây. Hi vọng rằng tình bạn của chúng tôi vẫn sẽ gắn bó như vậy theo năm tháng cho đến khi cả hai đứa đều lớn lên và trưởng thành .

Giới thiệu cùng bạn 🍀 Tả Một Kỉ Niệm Khó Quên Về Tình Bạn 🍀 15 Bài Văn Hay Nhất

Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Thầy Cô – Mẫu 7

Thầy cô giáo luôn là người để lại nhiều ấn tượng so với học trò, dưới đây là bài văn kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô để bạn đọc và những em học viên cùng tìm hiểu thêm : Nhân ngày nhà giáo Nước Ta 20-11, nhóm chúng tôi hẹn nhau đến thăm nhà cô giáo chủ nhiệm cũ đã dạy bọn tôi trong những năm tháng tiểu học. Gặp lại cô, chúng tôi vui mừng vì cô vẫn khỏe và cả cô trò ngồi xuống ôn lại biết bao kỉ niệm xưa. Và kỉ niệm của tôi năm ấy bỗng dưng ùa về. đó là tiết trả bài kiểm tra môn văn tôi nhận 1 điểm 4 to tướng trong bài làm văn của mình, có lẽ rằng đó là cú sốc đầu đời của tôi . Ngày xưa, tôi học rất giỏi môn văn vì tôi được mẹ tôi – là một giáo viên dạy văn, là người đã truyền đam mê cho tôi môn văn từ nhỏ. Tôi cũng được nhiều giấy khen học viên giỏi văn cấp trường, cấp huyện của năm lớp 4, lớp 5. Có lẽ vì thế đến giờ kiểm tra môn văn tôi rất tự tin và không có chút lo ngại gì. Tuy nhiên, có một lần, đó là khi tôi học lớp 5, trong bài kiểm tra làm văn số 2 do tính chủ quan của mình mà tôi đã nhận con 4 bài kiểm tra to tướng cùng những lời phê chê trách của cô trong đó . Hôm đấy, là giờ trả bài kiểm tra văn, khi tôi đang ngồi tại chỗ mình thì thấy cô cầm 1 bài kiểm tra đi xuống về phía tôi, cô đặt bài kiểm tra của tôi xuống bàn, nét mặt cô chùng xuống. Tôi hấp tấp vội vàng cúi xuống nhìn bài kiểm tra của mình. Trời ơi ! 4 điểm, tôi choáng váng, tim đập nhanh, thực sự lúc ấy tôi cảm thấy sốc kinh điển, mắt tôi hơi ngân ngấn nước mắt, tôi không tin nổi mình lại làm bài tệ như vậy. Tôi cố lấy lại bình tĩnh để đọc những lời phê của cô giáo : “ Bài làm lệch đề, không đúng trọng tâm ” . Lúc ấy, cô mới cất tiếng nói : “ Cô thấy em dạo này hơi chểnh mảng việc học đấy nhé, em xem lại bài của mình đi, cô thực sự rất buồn vì em đấy ”. Những giọt nước mắt rơi làm tôi nghẹn lại, tôi lắp bắp vấn đáp cô tiếng “ Dạ ” mà không hề nói thêm lời nào. Nhìn xung quanh những bạn ai cũng hớn hở với hiệu quả của mình, chẳng ai chú ý đến nỗi buồn của tôi cả. Chắc mọi người nghĩ tôi cũng được 9 điểm 10 điểm nhưu những bài kiểm tra trước, vì tôi vốn là cây văn của lớp cơ mà. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy xấu hổ, tôi chỉ dám cúi gầm mặt xuống bàn. Đến giờ ra chơi, tôi cứ ngồi buồn rầu ở chỗ mà chẳng buồn trò chuyện với ai . Tôi đọc lại bài mình thật kĩ và nhận ra là mình đã làm lạc đề thật. Đề bài cô nhu yếu kể về quê nhà của Bác mà tôi lại đi kể về Bác. Đề bài không khó vì quê tôi ở Nam Đàn, Nghệ An nên tôi đã rất nhiều lần được cha mẹ cho đi thăm quê Bác mỗi dịp về quê chơi, vậy mà chỉ vì chủ quan, đọc vội mà tôi để bài mình điểm thấp như vậy . Tôi cứ tự trách mình, tại sao lại hoàn toàn có thể để nhầm lẫn một cách đáng tiếc như thế. Nhớ lại giờ làm bài kiểm tra hôm ấy, tôi là đứa nộp bài tiên phong của lớp với ánh nhìn thán phục, trầm trồ của bạn hữu, lúc lên nộp bài cô giáo còn nhắc nhở tôi : “ Còn nhiều thời hạn, em hãy kiểm tra kỹ rồi hẵng nộp ”. Tôi quá tự tin vào mình mà nộp luôn, không kiểm tra soát lại bài. Có lẽ do quá thỏa mãn nhu cầu trước những lời khen trước của cô và bè bạn đã làm tôi trở nên tự cao, tự đại lúc nào chẳng biết. Đây thực sự là bài học kinh nghiệm lớn theo tôi suốt cuộc sống này . Sau đợt ấy, tôi ân hận vô cùng và cảm thấy có lỗi với sự kì vọng của cô giáo và cả cha mẹ tôi nữa. Tôi tự nhủ từ giờ mình phải luôn cẩn trọng, không được chủ quan dù đề bài có dễ như thế nào đi nữa. Kể từ đó, không riêng gì là mỗi khi làm bài kiểm tra môn văn mà toàn bộ những môn khác, tôi đều đọc đi đọc lại đề bài thật kĩ rồi mới khởi đầu làm bài và dành thời hạn kiểm tra bài trước khi nộp . Đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi với cô giáo cũ mà đến giờ khi nhắc lại tôi vẫn cảm thấy bồn chồn vô cùng. Qua câu truyện của tôi, tôi mong rằng những bạn khi thao tác gì đều phải thật tập trung chuyên sâu, không được chủ quan, tự cao, tự đại để tránh những sai lầm đáng tiếc hay hụt hẫng sau này . Gợi ý 🔥 Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Đối Với Một Con Vật Nuôi Mà Em Yêu Thích 🔥 15 Bài Hay Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Mẹ Lớp 9 – Mẫu 8

Những câu truyện viết về mẹ luôn mang đến nhiều xúc động so với người đọc, tìm hiểu thêm bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ lớp 9 như sau : Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của mái ấm gia đình em. Em yêu tổng thể mọi thành viên trong mái ấm gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em . Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm nom và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm trên cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen : ” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con ”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm niềm hạnh phúc . Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì mái ấm gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cháu. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khuyến khích em : ” Con giỏi lắm ” . Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ : ” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu ” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường . Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, ngăn nắp, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yêu thương người khác, biết giúp sức nhưng người có thực trạng khó khăn vất vả. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không khi nào quên. Mẹ dạy em rất nhiều việc : rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được chiêm ngưỡng và thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng : ” Thật tuyệt vời ! ”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn tiềm ẩn những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho mái ấm gia đình . Em đã từng vướng mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học viên giỏi của trường. Nhưng vì việc làm của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho mái ấm gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ tham vọng của mình để lo cho mái ấm gia đình ấm cúng. Em thấy thương mẹ quá . Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm nom em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ : ” Mẹ ơi con lạnh lắm ”. Mẹ sờ trán em và bảo : ” Không sao đâu con bị sốt đấy ”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc : ” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà ”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá . Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi ! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười êm ả dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con Tìm hiểu hướng dẫn 🔥 Kiếm Thẻ Cào Miễn Phí 🔥 Kiếm Tiền Online Kiếm Thẻ Cào

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Mẹ Lớp 9 Xúc Động – Mẫu 9

Với những diễn biến hay và giàu cảm hứng, bài văn kể một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ lớp 9 xúc động sẽ mang đến cho người đọc nhiều cảm nhận thâm thúy . Trong cuộc sống mỗi người chắc rằng ai cũng đều có người để yêu thương và quý mến nhưng đã có ai từng nghĩ : “ Ai là người mình yêu nhất và ai là người để lại cho mình những kỉ niệm không thế phai mờ ? ”. Đối với mọi người hoàn toàn có thể người ấy là bạn thân, ông bà hay anh, chị, em nhưng riêng so với tôi, người mà tôi luôn thương mến và mãi sẽ yêu là Mẹ – người đã trao cho tôi đời sống . Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Mọi người vẫn khen mẹ tôi trẻ và xinh nhưng đôi lúc tôi gần mẹ, tâm sự với mẹ, tôi thấy mẹ như đã già đi nhiều. Đôi mắt mẹ ánh lên vẻ ấm cúng, trìu mến, giờ đây đã Open những vết chân chim. Vầng trán mẹ đã có nhiều nếp nhăn. Nổi bật nhất trên khuôn mặt mẹ là chiếc mũi cao dọc dừa và đôi môi đỏ. Tôi vẫn còn nhớ như in những nụ hôn ấm cúng mẹ trao cho khi tôi còn bé. Làn da mẹ mềm mịn và mượt mà, trắng hồng nhưng đã điểm những nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi . Trước đây, khi tôi còn nhỏ, mẹ có mái tóc dài, quyến rũ, mái tóc đen của mẹ như một đoạn của dải của Ngân Hà, đen mượt và óng ả. Khi tôi học lớp Năm, mẹ tôi đã đổi khác kiểu tóc, mẹ đã cắt mái tóc dài và thay vào đó là mái tóc xoăn. Mái tóc ngắn, xoăn, màu nâu đỏ thả bồng bềnh trên vai có lẽ rằng hợp với khuôn mặt trái xoan của mẹ hơn, nhưng tôi vẫn thích mẹ để tóc dài như trước . Tôi còn nhớ như in ngày tiên phong tôi đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã mang vào phòng tôi một bọc quà rất to. Tôi cứ nghĩ là được mẹ mua cho đồ chơi hay là một bộ lego mà tôi hằng mong ước. Tôi háo hức mở bọc quà, thì ra đó toàn là sách, vở, vật dụng học tập và có cả một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu . Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi rất thú vị đợi đến ngày mai — ngày tiên phong tôi bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm xúc bồn chồn và thấp thỏm lúc đó, tôi không biết mình sẽ làm gì và mình sẽ như thế nào khi không có mẹ ở bên. Rời tay mẹ, tôi bước vào cổng trường, tôi thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng. “ Cố lên con, rồi con sẽ quen với cô giáo và những bạn . Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm : “ Con lớn rồi mà, từ ngày hôm nay con đã là học viên lớp Một rồi. Hãy tự tin lên nào ! ”. Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó so với tôi thật dài, tôi rất nhớ mẹ, chưa khi nào tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này . Đã tám năm trôi qua kể từ ngày tiên phong đi học nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh thân thương của mẹ và những xúc cảm của mình trong cái ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã giúp tôi tự tin, vững vàng bước những bước đi tiên phong trên con đường tri thức . Đã có lần, tôi vô lễ với mẹ và tôi nhớ mãi để không khi nào tái phạm nữa. Tôi còn nhớ như in, đó là một ngày mưa, khi tôi còn là một cậu học viên lớp Sáu. Tôi đi học về với một vẻ mặt buồn bã. Mẹ rất chăm sóc, mẹ hỏi han rất nhiều. Nhưng vì quá tức bực nên tôi đã gắt lên với mẹ : “ Con ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa ! ”. Nói rồi tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. Tôi khóc rất to, mắt đã đỏ hoe. Chỉ vì thằng bạn thân hiểu nhầm tôi mà chúng tôi cãi nhau to . Cả ngày ngày hôm nay, tôi không có tâm lý nào mà tập trung chuyên sâu vào việc học được nữa và hậu quả là tôi đã không làm được bài kiểm tra môn Toán. Nghĩ đến những việc đó, đầu óc tôi lại như phát điên. Tôi nằm bẹp suốt một giờ đồng hồ đeo tay. Cảm giác đơn độc và lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hẳn. Tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói với mẹ. Trời ơi, tôi đã mắc phải một sai lầm đáng tiếc lớn ! Tại sao mình lại hoàn toàn có thể nói vô lễ với người luôn yêu thương, chăm nom mình được chứ ?

Tôi ân hận lắm ! Chỉ vì bị bạn hiểu nhầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi bật dậy, định chạy ra ngoài xin lỗi mẹ thì mẹ tôi đã Open phòng bước vào. Như đoán được tâm lý của tôi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. “ Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai rồi ! ”. Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào .

Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng: “Mẹ cũng có lỗi vì đã không thông cảm và hỏi han con”. Tôi rất ân hận vì đã làm mẹ — người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, phải buồn. Chính những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của mẹ làm tôi thêm day dứt vì lỗi lầm của mình hơn. Tôi đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ đã an ủi và động viên khiến tôi phấn chấn hơn nhiều. Từ lần đó, tôi luôn tự hứa phải suy nghĩ kĩ trước khi nói và không được làm mẹ buồn nữa.

Xem thêm: FDI là gì? Vốn FDI là gì? Tổng quan về FDI

Có những lần tôi bị ốm, mẹ đã chăm nom tôi tận tình và dành cho tôi tình yêu thương nồng ấm để tôi mau khỏi bệnh. Những đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở bên động viên và giúp tôi học . Với tôi, mẹ như một làn mây che cho tôi mưa nắng, mẹ là ngọn lửa thôi thúc con tim tôi để vững bước trên đường đời. Dù mai đây nếu mẹ có mất đi thì trong tôi, mẹ luôn sống và theo tôi suốt cuộc sống . Đọc nhiều hơn với 🔥 Tả Nụ Cười Của Mẹ 🔥 15 Bài Văn Mẫu Biểu Cảm Hay Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Đạt Điểm Cao – Mẫu `10

Tham khảo bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 đạt điểm trên cao giúp những em học viên nắm được cách kiến thiết xây dựng diễn biến và nhân vật sao cho sinh động và rực rỡ . Tuổi thơ là quãng thời hạn đẹp tươi và êm đềm nhất so với mỗi tất cả chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có những kỉ niệm vui, cũng có những kỉ niệm buồn, nhưng toàn bộ chúng đều giúp ta khôn lớn, trưởng thành hơn. Trong những kí ức xinh xắn ấy, lần tôi về quê đã để lại trong tôi những ấn tượng thâm thúy và một kỉ niệm khiến tôi không khi nào quên . Sau một năm học tập khó khăn vất vả, cha mẹ cho tôi về quê chơi một tuần để thăm ông bà và họ hàng. Nghe được điều ấy tôi đã buồn chán biết nhường nào, tôi liên tưởng đến những ngày hè nhàm chán, oi bức ở quê nhà mà lòng buồn rười rượi. Nhưng cha mẹ đã quyết định hành động nên tôi chẳng dám phản đối . Ngày cha mẹ đưa tôi ra xe để về quê lòng tôi buồn thắt lại. Chiếc xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố sinh động xa dần, quang cảnh mở màn chuyển sang những cánh đồng lúa xanh tươi bát ngát, trải dài đến tận chân trời, nhà cửa cũng dần thưa thớt hơn. Quê tôi ở ngoài thành phố Thành Phố Hà Nội, đi chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đeo tay đã đến nơi. Đến điểm dừng xe, ông bà và những đồng đội đã chờ sẵn để đón tôi. Mọi người ai cũng hớn hở, vui mừng . Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt mũi rồi đứa em tên Hòa kéo tôi sang nhà của em. Em dẫn tôi vào một góc bí hiểm và lôi ra không biết bao nhiêu là giấy màu, nan tre. Cu cậu bảo biết tôi sẽ về nên để dành những thứ này chờ tôi đến làm sáo diều. Nói xong Hòa cười giòn tan, nụ cười trong trẻo làm tôi thấy thân thiện ngay với Hòa, dù trước đây tôi và em rất ít khi trò chuyện với nhau . Chỉ một lát sau Hòa đã lôi hết dụng cụ ra giữa sân và em khởi đầu bày cho tôi cách làm diều. Những nan tre được vót sẵn, nhẵn thín, những tấm giấy màu xanh đỏ trông thật sặc sỡ, … Hòa vừa hướng dẫn tôi, vừa làm nhoay nhoáy cái diều của mình vậy mà chẳng mấy chốc diều của em đã hoàn thành xong. Một chiếc diều lớn với màu đỏ rực làm chủ yếu . Sau một hồi hì hụi, sau cuối diều của tôi cũng triển khai xong, nó siêu vẹo và có vẻ như hơi yếu. Nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần tiên phong tôi tự làm được một món đồ chơi cho riêng mình. Làm xong con diều chúng tôi ra triền đê của làng thả, Hòa thả diều vô cùng điệu nghệ, chẳng mấy chốc diều đã bay lên cao nghều, hòa trong tiếng gió là tiếng sáo diều vi vu, nghe thật dịu dàng êm ả, êm đềm, thiết tha. Cứ vậy cả buổi chiều chúng tôi chơi đùa với nhau. Hòa đã làm tôi biến hóa hẳn tâm lý của mình về kì nghỉ hè nhàm chán ở quê . Những ngày sau đó, tôi còn được Hòa đưa đi tò mò rất nhiều điều mê hoặc khác : chăn trâu, bắt cá, bơi sông những niềm vui tuổi thơ mà tôi sẽ chẳng khi nào có được nếu không có kì nghỉ hè này . Kết thúc kì nghỉ, tôi lưu luyến chẳng muốn rời xa quê nhà, rời xa ông bà và bé Hòa. Kì nghỉ này đã khiến cho tôi thêm yêu quê nhà, yêu nơi chôn rau cắt rốn của mình. Những kỉ niệm này tôi sẽ mãi khắc ghi trong tim, nó cũng đồng thời là động lực để tôi phấn đấu học tập thật tốt để kiến thiết xây dựng quê nhà thêm giàu đẹp Giới thiệu cùng bạn 🍀 Tả Bạn Thân Hay Nhất 🍀 15 Bài Văn Tả Bạn 10 Điểm

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Học Sinh Giỏi – Mẫu 11

Bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 học viên giỏi sẽ là tài liệu tìm hiểu thêm có ích giúp những em học viên triển khai xong tốt bài viết của mình .

“Trời không ánh sáng hoa nào nởDạ vắng yêu thương cảnh những sầuĐời thiếu mẹ hiền không phụ nữAnh hùng thi sĩ hỏi còn đâu”

[Maksim Gorky]

Mẹ – chỉ một tiếng gọi nhưng lại tiềm ẩn những tình cảm đấy tha thiết. Có lẽ trong cuộc sống không ai là không khao khát được sống trong sự yêu thương của mẹ . Năm nay, mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Tuy vậy, nhưng dấu vết của thời hạn cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp của mẹ. Mẹ tôi không cao lắm. Dáng người khá đầy đặn. Mái tóc mẹ vẫn còn rất dày và đen bóng. Hình như tôi đã được thừa kế nước da trắng hồng từ mẹ. Mẹ có một khuôn mặt phúc hậu. Mẹ tôi là một bác sĩ nên việc làm hằng ngày vô cùng bận rộn. Nhưng mẹ vẫn dành thời hạn chăm sóc và chăm nom cho mái ấm gia đình . Nhớ lại khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo ngại. Đó hoàn toàn có thể là những khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm nom. Đó hoàn toàn có thể là khi tôi mải chơi cùng lũ bạn quên về nhà. Đó hoàn toàn có thể là khi tôi không chịu học bài và bị điểm kém … Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Năm học lớp sáu, tôi rất lười học, liên tục bị có giáo gọi điện về nhà cho cha mẹ để nhắc nhở . Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ, rồi cũng quên ngay sau đó. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi điện tử. Tôi không cần tâm lý mà chấp thuận đồng ý luôn. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chừng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh gọn đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy nhanh gọn hỏi han và gọi điện cho mẹ đến . Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Lúc đó, một cảm xúc hối hận có vẻ như bao trùm lấy tôi. Tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng êm ả. Nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang rất buồn. Cũng rất suôn sẻ là do người đi xe máy kịp phanh gấp, nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Chỉ sau hai, ba ngày là hoàn toàn có thể về nhà . Bố đưa tôi trở lại. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong nhà bếp cặm cụi nấu ăn. Tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. Tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói : “ Con xin lỗi mẹ ạ ! ”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói : “ Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu đổi khác là được ! ”. Lúc ấy, tôi chợt bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến cho cha mẹ lo ngại rất nhiều. Từ đó, tôi nỗ lực siêng năng học tập, không ham chơi nữa .

Quả thật, người mẹ vô cùng quan trọng so với mỗi người. Nghĩ về mẹ là nghĩ đến tình mẫu tử thiêng liêng. Chính thế cho nên, hãy ghi nhớ lời răn dạy đầy thâm thúy :

“Công cha như núi Thái Sơn,Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.Một lòng thờ mẹ, kính cha,

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.

SCR.VN Tặng Ngay bạn 💧 Nhận Thẻ Cào 50 k Miễn Phí 💧 Kiếm Thẻ Cào Free

Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Chọn Lọc – Mẫu 12

Dưới đây là bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 tinh lọc với những diễn biến ấn tượng và giàu cảm hứng . Đã lâu tôi chưa được về thăm quê. Bố đi công tác làm việc ở hòn đảo xa. Ông bà nội đã mất . Gần Tết mà bố tôi vẫn chưa về. Sáng 27 tháng Chạp, mẹ tôi nói với hai con : “ Chiều nay ba mẹ con về quê, đi thăm mộ ông bà … ”. Bé Lan reo lên, còn tôi thì nao nao, buồn vui khôn tả xiết. Tôi nhẩm tính : “ Ông mất đã hơn tám năm, bà đã đi xa gần 6 năm … ”. Hình ảnh ông nội mái tóc bạc phơ, chòm râu dài, khuôn mặt hồng hào phúc hậu ngồi uống trà với khách ; hình ảnh bà nội ôm hai cháu vào lòng, kể cho những cháu nghe bao chuyện cổ tích, … tôi như thấy hiển hiện trước mắt mình. Tôi ứa nước mắt ra . Đoạn đường dài hơn 30 cây số, xe máy mẹ đi chỉ hơn một tiếng đồng hồ đeo tay là về quê. Làng Văn Xá quê nội trải rộng một màu xanh lúa chiêm xuân. Cò trắng ở đâu mà về sao nhiều thế ? Cây đa cổ thụ xanh um, ngôi đình cổ mái ngói rêu phong, dòng Sông Tam Thế lặng lờ trôi, trâu bò hiền lành gặm cỏ trên đê … Cảnh vật thân quen, đáng yêu lạ. Tôi càng ngắm nhìn càng bâng khuâng . Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà nội yêu dấu vẫn còn đó. Tôi cảm thấy vắng vẻ. Chú, thím Lợi và ba em Nhân, Hoà, Thái vui tươi, tíu tít đón ba mẹ con tôi. Nhân đã học lớp bốn. Hoà đã học lớp ba. Thái học lớp một. Cả ba đều học giỏi, rất vui mừng khi nhận quà và tiền mừng tuổi của bác Nga. Chỉ có một cái cặp sách, hai em liền nhường lại cho Nhân. Nghe bác nói : “ Bác sẽ gửi túi sách về cho hai cháu để đi học … ”, hai em Hoà và Thái reo lên ! Sau bữa cơm tối ở nhà chú thím, ba em nhỏ đưa hai chị ra thăm vườn. Qua cây cau, cây cam, cây bưởi, tôi đứng lặng. Qua bờ ao, luống rau, tôi đi chậm lại. Tôi tưởng niệm ông bà đang nói khi nghe gió lao xao, thủ thỉ :. “ Cây cỏ cũng có tình, có nghĩa đấy cháu ạ. ” Đêm đó, nằm ngủ trên giường bà, tôi thao thức mãi. Tám, chín năm về trước, bà vẫn ôm ấp và ru tôi ngủ trên chiếc giường này … Sáng hôm sau, ba mẹ con tôi theo chú thím Lợi và ba em đi ra nghĩa trang thăm mộ ông bà. Mộ ông bà đã được xây vuông vắn, nhưng trên đỉnh mộ vẫn mọc nhiều cỏ xanh. Bố mẹ tôi và chú thím Lợi đã làm đúng lời căn dặn của ông bà trước lúc ông bà về lão : ” Xây đắp mộ ông bà cần giản dị và đơn giản, đừng có phô trương. Phải lo cho những cháu học giỏi và hiểu thảo. Được như vậy là ông bà ở quốc tế bên kia sung sướng lắm rồi. ” Khiêm tốn, đơn giản và giản dị, chất phác là nếp sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi vẫn nhắc nhở chị em tôi thế . Mẹ và chu thím Lợi bày hương hoa lên mộ ông bà, thắp hương và khấn vái. Mẹ khóc và chị em tôi cũng khóc. Cả ba đứa em cũng khóc theo . Nắng lên. Cảnh nghĩa trang trong làn khói hương u huyền càng trở nên lạng lẽ. Tôi man mác buồn khi cắm nén hương lên mộ ông bà. “ Bà ơi, ông ơi ! Bố cháu đi công tác làm việc xa chưa về kịp. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, cháu chỉ mong ông bà vui … ” – Tôi thầm khấn. Nước mắt cứ chảy dài trên má … . Tết năm nay sắp đến. Bóng chiều xuống trầm trầm. Nhìn bàn thờ cúng ông bà, tôi lại nhớ lần về thăm quê thời còn học lớp Bảy . Chia sẻ cùng bạn 🌹 Kể Về Thầy Cô Giáo Mà Em Yêu Quý 🌹 15 Bài Hay

Văn Mẫu Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Đặc Sắc – Mẫu 13

Văn mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 rực rỡ sẽ giúp những em học viên học hỏi nhiều hơn về cách lựa chọn những diễn biến và cụ thể hay để đưa vào bài viết . Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong vắt, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng lượn lờ bơi lội . Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu hoàn toàn có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà . Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân [ chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó ]. Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh gọn ra chỗ hẹn . Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc như đinh đứa nào đứa nấy sẽ no đòn . Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có quan điểm thời điểm ngày hôm nay sẽ không bơi thông thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. Một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc này Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng : – Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi . – Trò gì vậy ? Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi : – Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp . Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói : – Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ . Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức tiên phong, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi game show hắn cũng chẳng khi nào chịu thua ai . Thắng sẵn sàng chuẩn bị niềm tin xong, tôi hô : – Một. Hai. Ba. Bắt đầu … Ùm … Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và khởi đầu bấm giờ : 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi thông thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã không thể nào chịu nổi . Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng mở màn lo ngại, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi hấp tấp vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng : – Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ . – Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà . – Ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên . Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều lo ngại. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu truyện này vẫn mãi là bí hiểm của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm thâm thúy nhất mà tôi nhớ mãi đấy những bạn ạ . Giới thiệu cùng bạn 🍀 Tả Cô Giáo Cũ Của Em 🍀 15 Bài Văn Mẫu Hay Nhất Điểm 10

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Ngắn Hay – Mẫu 14

Bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 ngắn hay sẽ giúp những em học viên ôn tập nhanh gọn để sẵn sàng chuẩn bị cho bài triển tra trên lớp sắp tới . Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiện thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ rằng kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp điện làm tôi nhớ mãi … Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng thuận tiện trở nên thân thương với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên can đảm và mạnh mẽ. Tôi thương mến An ở sự can đảm và mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc ! Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp điện. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi mở màn thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự tức giận. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chiều chuộng nên tôi hay tỏ ra không dễ chịu khi có việc không vừa lòng mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng ! ! Đến lớp, tôi tiến về An liền . – An ! Sao hồi sáng An không rước Chi ? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè ! ! An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc : – Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu ! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp điện ! An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An khởi đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi mở màn khóc . – Chi không tập nữa đâu, té đau lắm ! ! – Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà liên tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy . Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi mở màn luyện chạy xe đạp điện nhiều hơn … Và rồi tôi đã thành công xuất sắc. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe hiệu quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất giật mình khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra TP. Hà Nội. Tôi như không tin vào thực sự nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An ” sẽ không chở Chi đi học nữa “ … Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi .

Ngày ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỷ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một kinh nghiệm tay nghề sống trong đời tôi : “ Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà liên tục ”. Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi .

Đừng bỏ lỡ thời cơ 🍀 Nhận Thẻ Cào 100 k Miễn Phí 🍀 Card Viettel Mobifone

Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Ý Nghĩa – Mẫu 15

Tham khảo bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 ý nghĩa với những thông điệp gửi gắm cùng bạn đọc . Cứ đến ngày này, ngày Nhà giáo Nước Ta thiêng liêng 20/11, lòng tôi lại đau đớn nhớ đến cái ngày đó …, cũng là ngày Nhà giáo Nước Ta nhưng là ngày tôi nhận được tin cô giáo chủ nhiệm kính yêu của tôi, người cô mà tôi chưa kịp xin lỗi, đã ra đi mãi mãi . Năm ấy tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm của tôi, người cô mà tôi hằng kính trọng bằng cả trái tim, cô chỉ có bốn mươi mấy tuổi. Bốn mươi mấy ấy nhỉ ? Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ cô có một khuôn mặt hiền hậu và sự dịu dàng êm ả cùng tấm lòng bao dung rất lớn. Cô luôn luôn truyền cho chúng tôi những tình cảm tốt đẹp nhất, khai sáng tâm hồn chúng tôi. Cô còn rất tận tình giúp sức những bạn học kém và luôn động viên tổng thể học viên phải nỗ lực hơn nữa. Có lẽ thế cho nên mà trong cả học kỳ một, tôi luôn là một học viên xuất sắc của lớp. Đó là vì, như bao bạn học viên khác, tôi luôn có cô ở bên, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi . Nhưng mọi chuyện đều hoàn toàn có thể xảy ra. Bước qua học kỳ hai, cô tiếp tục nghỉ dạy vì bị bệnh tim. Tôi không còn được nhận những sự chỉ dạy của cô nên càng ngày tôi càng sút kém trong học tập. Cứ từ từ, từ từ, tôi mất dần đi những kỹ năng và kiến thức cơ bản nhất. Tôi cảm thấy chán nản, không còn coi trọng việc học nữa. Và rồi, cái ngày ấy đã đến, cái ngày tôi trượt vào lỗi lầm không hề quên . Hôm ấy, tôi bình thản bước vào trường thì gặp mấy cậu bạn học cũ. [ Chúng tôi cùng học một lớp tiểu học với nhau, giờ cùng học một trường cấp hai, nhưng chúng học khác lớp tôi ]. Vừa thấy tôi, chúng liền hỏi : – Minh, đi chơi không ? Tụi này bao cho ! Tôi ngỡ ngàng : – Đi chơi ở đâu ? Thôi, đi thì phải cúp học ở trường mất. Nghỉ học, tớ sợ lắm ! – Chơi điện tử chứ đâu ! Lâu lâu cúp học một buổi có sao đâu nào ! Mấy đứa bạn xúm vào thuyết phục. Lúc này trong đầu tôi bao nhiêu tâm lý đối chọi nhau : “ Thôi, lâu lâu đi có sao đâu ! ”, “ Đi mà ba biết thế nào cũng no đòn cho xem ! ” Hai ý nghĩ ấy cứ cấu xé nhau làm đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Nhưng rồi sau cuối tôi cũng nghe theo lời thuyết phục mê hoặc của mấy đứa bạn. Cả ngày hôm đó, tôi đi chơi rất vui tươi. Hình ảnh của cô, của ba, của lớp học, … tổng thể đều tan biến hết. Tôi không còn thời hạn để nghĩ đến hậu quả của vấn đề . Nhưng niềm vui không lê dài được bao lâu. Ngày hôm sau, vừa vào lớp, cô đã gọi tôi lên để hỏi tại sao nghỉ học ngày trong ngày hôm qua. Lúc đó tôi rất sợ hãi, tim đập thình thịch, tưởng chừng như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Dù rất sợ, tôi vẫn cố bình thản vấn đáp cô là nhà có việc bận nên nghỉ. Lúc đó, đôi mắt nhỏ bé của tôi nhìn vào mắt cô, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được điều gì đó rất lạ trong mắt cô. Linh cảm cho tôi biết là cô đã biết rằng tôi nói dối . Và rồi cả ngày hôm sau, tôi cứ bị ám ảnh mãi về những điều cô nói. Tôi tự hỏi mình vấn đáp cô thế có đúng không và có ổn không. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi : “ Mọi việc đã qua rồi, hãy cứ để nó qua đi, đằng nào cô cũng đâu có truy cứu. ” Những ý nghĩ ấy đã giúp tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Rồi chuyện gì đến thì nó phải đến. Cuối giờ, cô nhu yếu tôi viết một bản tường trình về việc nghỉ học của mình và đưa cho cha mẹ ký. Tôi lạnh hết cả xương sống khi nghĩ đến trận đòn nhừ tử của ba mẹ nếu biết mình trốn học. Biết làm thế nào giờ đây ? Một ý nghĩ đen tối và liều lĩnh lóe lên trong đầu tôi : “ Phải giả chữ ký thôi, chỉ có giả chữ ký mới may ra thoát được nạn này. ” Đâm lao thì phải theo lao ! Nghĩ sao làm vậy, ngay tối hôm đó, tôi chẳng còn tâm lý đâu mà học. Gài thật chặt cửa phòng, tôi loay hoay ngồi tập chữ ký của ba. Cuối cùng thì tôi cũng thành công xuất sắc, nói đúng hơn là chỉ thành công xuất sắc dưới con mắt nhỏ bé của tôi. Điều đó được chứng tỏ khi tôi đưa bản tường trình cho cô. Lúc nhìn thấy bản tường trình, đôi mày cô cau lại, những vết hằn trên trán cũng sâu hơn. Cô từ từ đặt bản tường trình xuống và nhìn tôi : – Minh, đây có phải là chữ ký của ba em không ? Câu hỏi của cô khiến hơi thở của tôi nóng lên, sống mũi của tôi cay cay, nước mắt tôi chỉ chực ùa ra. Tôi chỉ muốn nói thật to với cô rằng : “ Cô ơi, em biết lỗi của em rồi ! ” Nhưng tôi đã kịp nén lại. Nếu tôi khóc tức là tôi đã nhận mình có lỗi. Tôi mà nhận lỗi với cô thì sau đó chắc như đinh sẽ là một trận đòn của ba. Lấy hết can đảm và mạnh mẽ, tôi từ từ ngước nhìn cô. Khuôn mặt của cô khi ấy ánh lên một niềm kỳ vọng nào đó, chắc là cô đang rất kỳ vọng tôi sẽ vấn đáp thành thật . – Thưa cô, đây … đây chính là chữ ký của ba em ! Khuôn mặt đầy kỳ vọng, chờ đón của cô như tan biến, nhường chỗ cho sự tuyệt vọng đang lộ rõ trong đôi mắt cô. Càng nhìn đôi mắt ấy, tôi lại càng đau đớn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm và mạnh mẽ để nói ra thực sự . Cô nhẹ nhàng : – Thôi được rồi, em về chỗ đi ! Vừa nghe câu đó, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự yên tâm đó chẳng lê dài được lâu. Chiều đó, cô nói tôi mời cha mẹ vào cho cô gặp. Bấy giờ, tôi mới “ hồn lìa khỏi xác ”. Chân tay tôi như rời ra từng mảnh, tôi không còn đủ công sức của con người để bước ra khỏi cánh cửa kia, để mời ba tôi vào. Nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác . Ba và cô đã chuyện trò gần mười lăm phút rồi. Chỉ có gần mười lăm phút nhưng tôi cảm tưởng như đã vài tiếng trôi qua vậy. Tôi đứng ngồi không yên, thấp thỏm, sợ hãi đến khôn cùng. Cuối cùng, ba tôi cũng bước ra. Ba không nói gì cả, không la cũng chẳng mắng. Khuôn mặt ba trông rất buồn. Ba lặng đi, nhìn tôi một lát rồi nói : – Con hãy tâm lý về những việc làm của mình đi. Ba giật mình và buồn về con quá ! Suốt đêm hôm ấy, tôi không tài nào chợp mắt được. Việc tôi gây ra làm không khí cả nhà buồn bã, trầm lặng hẳn. Tôi cứ tâm lý, tâm lý mãi. Càng nghĩ tôi càng thấy ăn năn, hối hận. Ba ơi, giá mà ba đánh con thật đau ! Cô ơi, giá mà cô mắng con thật nhiều ! Nếu được như thế thì con không phải day dứt, ân hận thế này. Ba mẹ và cô đã tin con nhiều đến thế, vậy mà con lại … Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ nói với cô rằng : “ Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm ! ” Rồi một đêm dài đầy stress và dằn dặt cũng qua đi. Ánh bình minh đã ló dạng, tôi bước vào trường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề vì chưa nói được lời xin lỗi cô. Thế rồi, tôi đâu có ngờ chính sáng hôm ấy, buổi sáng mà người học trò đầy mặc cảm tội lỗi như tôi mong đợi được gặp cô để nói lời xin lỗi bằng cả tấm lòng, thì một tin sét đánh đã xé nát lòng tôi. Đêm trong ngày hôm qua, cô tôi đã ra đi. Một cơn đau tim bất thần đã cướp đi mạng sống của cô tôi, khiến cô vĩnh viễn không khi nào hoàn toàn có thể nghe tôi nói lời xin lỗi được nữa . Mời bạn tìm hiểu thêm 🌠 Tưởng Tượng 20 Năm Sau Em Về Thăm Trường Cũ 🌠 15 Bài Hay

Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 9 Đơn Giản – Mẫu 16

Để nắm được đơn cử về bố cục tổng quan và cách làm bài, tìm hiểu thêm bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 9 đơn thuần sau đây : Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không khi nào quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe . Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học viên lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui tươi. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Phương đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường . Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Phương đã nhanh gọn tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo ngại, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn trọng nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi “ cậu có đau lắm không ? ”, rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế .

Sự chăm sóc ân cần của Phương khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết chăm sóc và an ủi người khác, lại biết quyết tử vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy .

Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.

Xem thêm: Tải ngay 101 hình ảnh con cá đẹp nhất cho bé yêu

Gửi đến bạn 🍃 Tưởng Tượng Sau 20 Năm Nữa Em Về Thăm Quê 🍃 15 Bài Hay

Source: //blogthuvi.com
Category: Blog

Video liên quan

Chủ Đề