Vì sao không có cup bóng đá châu mỹ

Bởi LAM HUYNH

Giới thiệu về cuốn sách này

Page 2

Bởi LAM HUYNH

Giới thiệu về cuốn sách này

Nhưng điều đáng chú ý, đây không phải lần đầu tiên bóng đá Nam Mỹ sa sút ở kỳ World Cup vừa qua, bởi người châu Âu vô địch 4 lần liên tiếp dù vô địch ở 3 kỳ World Cup vừa qua. Giải đấu năm nay có bốn cái tên khác nhau.

Brazil, niềm hy vọng cuối cùng của bóng đá Nam Mỹ trong mùa hè trên đất Nga, cuối cùng cũng phải nối gót Uruguay xách vali sau hai trận tứ kết đầu tiên. Lần cuối cùng một đội Nam Mỹ vô địch World Cup là vào năm 2002, khi Brazil lần thứ năm nâng cao chiếc Cúp vàng danh giá. Nhưng kể từ đó, bóng đá châu Âu trở thành kẻ thống trị giải đấu lớn nhất hành tinh, với hàng loạt giải đấu kéo dài từ hè 2006 đến nay. Trong 3 kỳ World Cup trước, Italia [2006], Tây Ban Nha [2010] và Đức [2014] đã lần lượt leo lên bục cao nhất. Chiếc cúp vô địch năm nay không thể thoát khỏi tay người châu Âu, khi 4 đại diện Pháp, Bỉ, Anh và Croatia chuẩn bị bước vào cuộc cạnh tranh tấm vé vào chung kết.

Nếu Anh hoặc Pháp đoạt cúp năm nay, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Cúp vàng 4 mùa giải vừa qua sẽ được luân phiên nằm trong nhóm “Big Five” của bóng đá châu Âu gồm Tây Ban Nha, Italia, Đức và Tây Ban Nha. Hai đội bóng trên, nơi các ĐTQG, các giải quốc nội và thị trường bản quyền truyền hình luôn thuộc top đầu của bóng đá thế giới.

Cạnh tranh với sự thống trị hiện tại của bóng đá châu Âu không phải là điều dễ dàng. [Ảnh: FIFA]

Trong khi đó, việc Bỉ bị loại cũng là lần thứ 4 liên tiếp Brazil bị loại khỏi World Cup sau thất bại ê chề trước các đội bóng châu Âu, trước đó là thất bại ở vòng loại trực tiếp dưới tay ĐT Đức. Vòng chung kết World Cup gần nhất, Hà Lan năm 2010 và Pháp năm 2006. Nhìn chung, trong số 28 đội lọt vào bán kết tại World Cup vừa qua, chỉ có 3 đội đến từ Nam Mỹ, còn lại 25 đội, còn lại là đại biểu châu Âu. Ngoài ra, chưa có đội Nam Mỹ nào từng vô địch World Cup khi World Cup được tổ chức trên Lục địa già kể từ năm 1958.

Rõ ràng bóng đá châu Âu đã lấn lướt các đối thủ Nam Mỹ. Tại sao nền công nghiệp bóng đá luôn sản sinh ra những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới lại không thành công như vậy ở kỳ World Cup vừa qua? Sẽ có nhiều lời giải thích, nhưng trước hết hãy nhìn vào sự thống trị của cuộc cạnh tranh bóng đá các câu lạc bộ châu Âu, nơi mà kinh phí không phải là vấn đề và những ông chủ giàu có luôn sẵn sàng chi trả cho đội bóng của ông ấy là những cái tên xuất sắc nhất.

Châu Âu có những câu lạc bộ giàu truyền thống nhất, cũng như kiếm tiền “khủng” từ những hợp đồng phát sóng khổng lồ, và đặc biệt nó có một trong những giải đấu hấp dẫn nhất hành tinh – Champions League. Việc luân chuyển thường xuyên này luôn giúp các đội bóng châu Âu có đủ kinh phí để đầu tư xây dựng tên tuổi đủ sức hấp dẫn bất kỳ cầu thủ nào. Không lạ khi các chân sút xuất sắc nhất từ ​​mọi châu lục, kể cả Nam Mỹ, đều muốn tìm cơ hội ở đây. Neymar, cầu thủ đắt giá nhất hành tinh cũng không ngoại lệ, khi anh quyết định rời quê hương Brazil để sang châu Âu thi đấu cho Barcelona ở tuổi 21. Làn sóng chảy máu chất xám này phần nào ảnh hưởng đến sức mạnh của bóng đá Nam Mỹ.

Tất cả các đội bóng châu Âu vào bán kết giải đấu năm nay đều có lối chơi gắn kết và hiệu quả. [Ảnh: FIFA]

Bên cạnh đó, trong “Big Five” của bóng đá châu Âu, các hiệp hội bóng đá quốc gia và các câu lạc bộ lớn có đủ ngân sách để đầu tư vào các chương trình huấn luyện trẻ. Các lò đào tạo như La Masia ở Tây Ban Nha hay Clairefontaine ở Pháp đã đào tạo ra những tài năng xuất chúng. Ngay cả Croatia và Thụy Điển, những đội được xếp “chiếu dưới” đã tiến rất gần đến tấm vé vào bán kết World Cup đầu tiên kể từ những năm 1990. Điều này cho thấy bóng đá châu Âu khá đồng đều. Đồng đều và có chiều sâu, không giống như Nam Mỹ, nơi mà Brazil, Argentina và Uruguay đã nổi bật.

Nhưng không thể nói công tác đào tạo trẻ của Nam Mỹ kém hơn so với châu Âu. Argentina, Brazil hay Uruguay luôn là cường quốc bóng đá với hàng loạt siêu sao toàn cầu đã thành danh ở các giải đấu lớn trên thế giới như Lionel Messi, Neymar, Coutinho, Suarez và Cavani. Nhưng World Cup không phải là một trò chơi cá nhân. Dù thi đấu chói sáng ở cấp CLB nhưng nhiều ngôi sao khi trở về khoác áo ĐTQG lại thi đấu bết bát vì không có được lối chơi gắn kết hay nhận được sự hỗ trợ xứng đáng từ đồng đội như trường hợp của CLB. Thực tế trên sân những ngày qua đã chứng minh điều đó.

Xem thêm  Giải đáp Vì sao không tin được ảnh jpg

Brazil, Argentina và Uruguay đã cùng nhau 9 lần vô địch World Cup Nam Mỹ, nhưng không đội Nam Mỹ nào lọt vào trận chung kết sau 12 năm, ngoại trừ Á quân Argentina năm 2014. Để có được thành công ở các giải đấu lớn, không có theo cách khác, bạn phải tiếp quản các đội Nam Mỹ. Cần chú ý hơn trong việc tiếp cận từng trận đấu để có lối chơi phù hợp, cũng như tìm cách giảm bớt sự phụ thuộc quá mức vào người chơi.

Trung Hồng

Trái với tưởng tượng của nhiều người, đội lọt vào chung kết Copa America 2011 có hai cái tên là Uruguay và Paraguay. Đội xếp thứ tư tại World Cup 2010 đã lên ngôi một cách tương đối dễ dàng khi họ đánh bại Paraguay với tỷ số 3-0 trong trận chung kết. Một kỷ lục mới đã được thiết lập, khi Uruguay vượt qua Argentina để trở thành đội giành được nhiều chức vô địch Nam Mỹ nhất: 15 lần.

Nghe có vẻ tuyệt vời như vậy, chính Forlan và các đồng đội đã viết nên một trang mới trong lịch sử bóng đá Nam Mỹ, và Uruguay trở thành đội bóng vĩ đại nhất đấu trường khu vực.

Nhưng thật không may, chiến thắng của họ lại đi ngược lại truyền thống Nam Mỹ – tấn công, mà thay vào đó là một thứ bóng đá hoàn toàn khác. Bướng bỉnh, quyết đoán và luôn sẵn sàng hạ sát đối thủ. Các cầu thủ Uruguay đã chơi như được lập trình trên một nền tảng phòng ngự chắc chắn. Đây là trái tim của hàng thủ, những người chơi tiểu xảo [Lugano], tiền vệ siêng năng và năng nổ [Arrivalos Rios], đặc biệt là những cầu thủ tấn công xảo quyệt và thực dụng [Forlan, Suarez].

Sự quyết tâm này đã lần lượt giúp họ đánh bại các đối thủ mạnh như Argentina và Paraguay và lên ngôi vô địch. Không chỉ ở cúp Nam Mỹ này mà cả World Cup 2010, cỗ máy Uruguay đã vào đến bán kết. Lần cuối cùng Uruguay chơi thứ bóng đá tấn công đã cách đây gần hai thập kỷ, khi họ sở hữu một số 10 ấn tượng, đó là Enzo Francescoli, người đã dẫn dắt đội bóng đến Copa Americas năm 1987 và 1995. ‘Thương hiệu’ mới: đội bóng mạnh nhất miền Nam. Mỹ, vũ khí tấn công của anh không phải dựa vào sức sáng tạo như trước. Nhưng dựa vào những pha chớp thời cơ của các tiền đạo thực dụng, sau khi bóng được triển khai ở khoảng cách 30 mét cuối cùng một cách đơn giản.

Không chỉ Uruguay, tất cả các đội bóng Nam Mỹ ngày nay đều đi theo một thiết kế giống nhau. Điều này chắc chắn có trước khi nghĩ đến việc thăng hoa ghi bàn như những năm trước. Argentina và Brazil cũng không ngoại lệ, phương án chiến thuật của họ dường như chỉ dành cho bóng đá tấn công, nhưng họ cũng không thể quên “vung” hai tiền vệ phòng ngự ở giữa sân để sẵn sàng đè bẹp đối phương.

Chính tâm lý này của các nhà cầm quân Nam Mỹ đã khiến cho Copa Copa năm nay không có nhiều bàn thắng. Đặc biệt là những bàn thắng đẹp mắt mà chúng ta thường thấy ở giải đấu này. “Ronaldo mới” đã không xuất hiện. Không một đội nào chơi thuyết phục đến mức khiến người ta ngả mũ. Chỉ có những thất vọng lớn [Brazil và Argentina].

Việc phá vỡ truyền thống phấn đấu giành chiến thắng bằng mọi giá đã khiến các đội bóng Nam Mỹ đánh mất hình ảnh của mình. Các cầu thủ siêu tấn công của CLB im tiếng ở giải vô địch quốc gia. Thay vào đó, những người thực dụng đã chiến thắng. Bóng đá đương đại, đã hết lần này đến lần khác chứng minh rằng sự vượt trội của tư duy bóng đá thực dụng mới là kết quả quan trọng nhất. Nhưng gần đây, một nghịch lý đã xuất hiện. Thành công của Tây Ban Nha ở Cúp các quốc gia châu Âu 2008 và sau đó là World Cup 2010, Barcelona thống trị giải VĐQG Tây Ban Nha và ở giải VĐQG châu Âu cấp CLB, khẳng định rằng bóng đá đẹp, nghệ thuật vẫn có chỗ đứng, vẫn còn cách để chiến thắng. Bản chất của cơ hội thành công là nghĩ về cái đẹp, và coi đó là bản chất của xây dựng nhóm.

Nhìn thấy những cỗ xe tăng Đức phủ đầy hoa hồng, và Tây Ban Nha khiêu vũ với tikoi taka …, các nền hình cầu vững chắc của Nam Mỹ sẽ không cảm động sao? Bây giờ Brazil đang làm gì cho đội bóng mới trong tương lai? Argentina gặp rắc rối với dấu hỏi mang tên người xuất sắc nhất thế giới, Lionel Messi? Paraguay san bằng đội hình, tự hỏi bóng đá Nam Mỹ có buồn không ?! ./.

Xem thêm  Giải đáp Tại sao chia tay lại muốn làm bạn

Nhìn lại trận đấu giữa Peru và Argentina

Trận đấu của Peru tại vòng loại World Cup 2018 không có nhân vật quan trọng Lionel Messi Anh ấy đã tham gia vào đội tuyển quốc gia Argentina, nhưng sự phát triển của anh ấy rất hấp dẫn và có 4 bàn thắng được phân bổ đều cho mỗi đội. Ngoại trừ trận Paraguay – Colombia kết thúc với tỷ số 0-1, tất cả các trận còn lại của khu vực Nam Mỹ đều ghi từ 3 bàn thắng trở lên.

– Peru chạm trán Argentina với tỷ số 2-2

Đôi khi, bóng đá ở Nam Mỹ có thể cho chúng ta thấy một khuôn mặt xấu xí hoặc một hình ảnh đẹp đẽ, tùy thuộc vào từng ngày. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là nhịp độ các trận đấu Nam Mỹ rất cao và sự căng thẳng luôn có thể lên đến đỉnh điểm trong bất kỳ tình huống nào.

So sánh giữa Copa America và Euro cùng năm. Euro 2016 tất nhiên quy tụ nhiều đội bóng được quan tâm hơn và vì thế, khán giả cũng nhiều cảm xúc hơn. Tuy nhiên, sự khác biệt về chất lượng trò chơi giống như ngày và đêm.

Các đội bóng Nam Mỹ tham dự Copa America thi đấu rất nỗ lực và luôn chủ động tấn công, thậm chí Chile còn dùng số đông người để kèm chặt Lionel Messi, khi tấn công họ vẫn dàn trải với tốc độ rất cao và nhiều đường bóng kỹ thuật. Đó là trận chung kết, và video trận đấu Ecuador – Peru dưới đây cho thấy dù ở vòng bảng, giữa hai đội không được nhiều người quan tâm nhưng người hâm mộ vẫn hài lòng.

Video trận đấu giữa Ecuador và Peru trong khuôn khổ vòng bảng Copa America 2016

Trong khi đó, Euro 2016 chứng kiến ​​nhiều trận đấu phải phân định thắng thua trong hiệp phụ hoặc loạt sút luân lưu, và ở thể thức vòng bảng, 24 đội thi đấu thận trọng để không bị thua. Bằng cách hòa cả ba trận, vì Bồ Đào Nha là nhà vô địch]. Một số trận đấu diễn ra rất chậm và một vài tình huống nguy hiểm.

Nếu nói về tốc độ, cầu thủ châu Âu không thiếu, thậm chí có thể thấy những trận đấu cấp CLB ở Premier League hay La Liga, tốc độ di chuyển của các cầu thủ rất nhanh và thời gian xử lý rất nhanh. Bóng của họ là rất ít do nó đóng lại nhanh chóng. Tuy nhiên, xét về chất lượng cầu thủ, lẫn về lối chơi, đội bóng Nam Mỹ vẫn “chơi non tay” khi nhập cuộc hơn các đội bóng châu Âu.

Trung bình 2,84 bàn / trận được ghi ở Copa America 2016, trong khi ở Euro 2016 con số này là 2,12 bàn / trận.

Sự thận trọng về mặt chiến thuật dường như đang khiến bóng đá châu Âu gặp rất nhiều áp lực với việc đầu tiên là không để thủng lưới rồi mới ghi bàn. Bồ Đào Nha chỉ vô địch Euro chỉ trong hai trận đấu, cả hai chiến thắng [trước Croatia và Pháp] đều đến trong thời gian bù giờ, và phần còn lại đều hòa hoặc sống sót trên chấm phạt đền. Đó không phải là thứ mà chúng ta thường thấy ở các giải đấu lớn.

Do lối sống Địa Trung Hải thuận tiện, các cầu thủ Nam Mỹ mang ảnh hưởng của họ đến La Liga và chúng ta có thể thấy điều đó trong các trận đấu. Không chỉ Barcelona, ​​một đội bóng nhỏ như Rayo Vallecano cũng chơi tốt nếu chúng ta chịu khó theo dõi [khi Real Madrid thắng 10-2 vào cuối năm 2015, Rayo đang dẫn 2-1 sau hơn 10 phút thi đấu]. .].

Trong khi đó, bóng đá Anh có ít cầu thủ Nam Mỹ hơn và dựa nhiều hơn vào thể lực. Không dễ xem một trận đấu ở Anh nếu hai đội có ít cầu thủ chơi kỹ thuật, thậm chí trình độ của đội vô địch còn kém hơn cả giải Ngoại hạng Anh. Các cầu thủ kỹ thuật không dám thi đấu giải vì tốn nhiều sức chạy lên xuống do các đội sử dụng bóng dài.

Có thể nói, thưởng thức bóng đá Nam Mỹ dễ hơn nhiều so với thưởng thức các sản phẩm bóng đá châu Âu. Nhưng về mặt chiến thuật, lục địa già vẫn đang chiếm ưu thế, khi đã xuất hiện ở 3 kỳ World Cup gần nhất [Italia, Tây Ban Nha và Đức].

Theo QĐ [Khám phá]

Video liên quan

Chủ Đề