Truyện ngắn tình yêu đơn phương tuổi học trò
Ngày đăng:
28/09/2022
Trả lời:
0
Lượt xem:
85
"Trong sáng lắm, tình yêu tuổi học trò" lời bình ngắn của VnTim™ dành cho truyện ngắn hay về tình yêu học trò: Cô bạn cùng bàn. {VnTim™} Năm lớp 11, cô gái ngồi cùng với tôi yêu thầm đàn anh khóa trên. Anh ta, chính tôi cũng phải công nhận tìm được một người hoàn hảo như vậy thật không dễ dàng gì. Em yêu anh ta, đơn phương. Cô gái của tôi, cùng bàn với tôi từ năm lớp 10. Em vốn hay cười, nhí nhảnh, có má lúm nhìn đáng yêu vô cùng, lại cái gì cũng giỏi. Em học giỏi, chơi piano tuyệt hay. Hình ảnh em, nàng công chúa nhỏ thuần khiết như ánh trăng, ngồi trước cây đàn piano trắng, vẽ lên từng khúc nhạc, ngay từ lần đầu trông thấy nó đã ám ảnh trong tâm trí tôi. Tôi mê mẩn tiếng đàn của em. Cái duyên của em, khiến mọi chàng trai bình thường như tôi, đổ gục sau vài lần tiếp xúc. Kể từ khi em mang trong tim mối tình đơn phương với anh ta, mỗi ngày tới lớp, em chỉ lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ lớp học về một khoảng không… Mà tôi biết, nơi đó là lớp học của anh ta. Em không mấy chú ý tới sách vở, trong tiết học, vu vơ nhìn qua khung cửa sổ. Tôi vốn chỉ là chàng trai bình thường không có gì nổi trội trong lớp. Ngồi cạnh em lâu đến vậy, em chưa từng nhìn tôi như thế, dù là trong khoảnh khắc cũng không. Tôi thì… vẫn luôn dõi theo em. Tôi hằng ngày chứng kiến nụ cười em dần tắt mất, em chìm vào suy tư trong thế giới riêng của mình. Đôi mắt trong veo ươn ướt của em, đã từng lúc nào cũng như đang cười thì giờ đây nhìn vào tôi chỉ thấy một nỗi buồn mênh mang vô định. – Nếu thích anh ta thật, cậu thử tỏ tình xem sao. Dù gì nói ra cũng tốt hơn là cứ ôm trong lòng như cậu, ngốc thật. – Tôi nói những điều trong lòng không hề muốn với em. – Là con gái, cũng có thể tỏ tình trước à? – Em ngây ngô hỏi lại tôi. – Đương nhiên, giờ bình đẳng lắm cậu. Còn không, ít nhất cậu cũng nên đi làm quen rồi cho anh ta thấy cậu thích anh ta chứ. Nếu không, làm sao mà anh ta biết được cậu là ai? Cứ ngồi im ru không hành động gì như cậu mới là kì á. Cô gái của tôi, em gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. – Liệu anh ấy có từ chối không nhỉ? Lỡ anh ấy không thích tôi… Em đâu hiểu… Chỉ cần là em nói với tôi, điều gì tôi cũng thích phát điên chứ nói gì đến tỏ tình. – Cô gái như cậu… Chẳng có ai là không thích đâu. – Được, vậy cậu giúp tôi tỏ tình nhé? Đề nghị của em khiến tôi choáng. Gì chứ? Tôi giúp em đi tỏ tình với người khác ư? Không! Tôi vạn lần chẳng muốn chứng kiến cái sự việc đau lòng đó, huống gì em còn bảo tôi chuẩn bị giúp em màn tỏ tình. Tôi có ép mình cũng chẳng suy nghĩ được theo kiểu: “Nhìn cô gái mình thích hạnh phúc với người cô ấy thật sự thích mới là hạnh phúc thật sự.” Tôi chịu… – Không không!? Mấy khoảng này tôi chả biết đâu, cậu thử nhờ mấy bạn nữ quân sư tình cảm trong lớp xem. – Cậu là con trai mà, đương nhiên hiểu anh ấy thích thế nào hơn mấy cô gái trong lớp này. Em suy nghĩ rồi quả quyết nói. Em cười… Lâu rồi tôi mới thấy em có hứng làm một việc gì đó đến vậy. Tôi không nói được gì thêm, đành ậm ừ hứa giúp. Vài ngày sau.
Cửa phòng bật mở. Bóng tối mờ mờ. Nhưng… Tôi vẫn thấy em ngồi một góc trong phòng gần cửa. Bật điện… Em đang khóc, trên sàn… lênh láng máu… thành từng vũng. Tôi hốt hoảng, thực sự… Như có ai đang cầm dao đâm thẳng vào tim mình. Chạy lại bên em, tôi luống cuống cầm máu trên cổ tay nhỏ của em. Bàn tay em, từng đẹp biết bao, từng dùng nó vẽ lên bao bản nhạc khiến tôi mê đắm… giờ đây, nó dính đầy máu tươi. Tôi chẳng biết nói gì về cảm xúc khi đó vào lúc này, ngoài từ… ĐAU. Chợt… Tôi nhận ra, không chỉ máu từ cánh tay, dưới chân em… máu cũng đang chảy ra. Tôi chợt hiểu, cơ thể em đang có một sinh linh cần bảo vệ. Tôi lặng đi vài giây. Em vẫn chưa ngất, nhìn tôi… chợt em cười ma quái: – Kết thúc! 1 tháng sau. Em được cứu, nhưng cái thai của em, không giữ được. Hết lớp 12, tôi quyết định ra nước ngoài… Trước khi tôi đến gặp em. – Có đáng để cậu từ bỏ cuộc sống này không? Đừng làm vậy nữa nhé, bên cậu còn có tôi. – Nếu là yêu… Thì đáng… Câu trả lời ngắn gọn của em. Tôi chợt hiểu, cô gái của tôi có thể vì yêu mà bất chấp mọi thứ… Tôi cũng chợt nhận ra nỗi đau của mối tình đơn phương ba năm của tôi, chẳng là gì so với đau đớn em trải qua. Ngày máy bay cất cánh, tôi gửi mail cho em. “Cô gái cùng bàn… Cậu đã trải qua những chuyện gì, tớ đều thấy đều hiểu cả… quá khứ hãy cứ để nó dần dần lắng xuống. Mạnh mẽ lên nhé, mọi chuyện sẽ qua cả thôi. Đôi khi đi qua đau thương cũng là để cậu bắt đầu lại, trưởng thành hơn, quật cường hơn… Có một điều, tôi chưa từng nói với cậu… Hình như, cậu không biết, cũng không để tâm suy nghĩ đến. Nhưng hình như, tôi thích cậu. À không, hình như… tôi yêu cậu. Tỏ tình thế này không được hay cho lắm, lại đơn giản quá nhưng cậu sẽ không từ chối chứ? Cô gái trong lòng tôi, nếu 5 năm nữa cậu vẫn chưa có ai, gọi tôi về nhé, tôi sẽ về rước cậu. Đây là lời hứa của một thằng đàn ông. Nhớ nhé. Thân gửi cô gái của tôi.” Ở một nơi, máy bay chợt cất cánh. Tới nơi, tôi check mail. Một tin nhắn mới từ em. “Chàng trai… Mừng cậu quay về Việt Nam sau 5 năm nữa. Chắc lúc đó, có thể tôi… vẫn ế.” Tôi tắt điện thoại… Mỉm cười. {VnTim™} Chúc bác bạn đọc truyện vui vẻ, nếu hay hãy like và chia sẻ với bạn bè cùng đọc nhé ^_^ doc truyen tinh yeu doc truyen ngon tinh hay doc truyen tinh cam truyen ngan tinh yeu haytruyen ngon tinh hoan |