Trường canh nghĩa là gì

Artist: -瓔珞-

Tôi mua bản xuất bản của truyện này. Mà đọc sách không thể mọi lúc mọi nơi như điện thoại được, nên tôi đọc xen kẽ Sát phá lang với truyện khác trên wattpad. Cứ thế kéo dài dai mãi vẫn chưa đọc xong. Thế nhưng tôi không hề có ý muốn bỏ truyện, lâu không đọc vẫn không quên nội dung phía trước, càng đọc càng thấy hấp dẫn… Vậy là đã đủ biết sức mạnh của Priest rồi đó.

Tôi có lời khen Amak và dịch giả bởi tôi khá thích bản dịch được xuất bản. Nó giữ lại được tinh túy của câu chuyện, mang nét tưng tửng tươi vui như ánh nắng chiếu xuyên qua chướng khí mù mịt của thời đại chiến loạn. Bối cảnh của truyện là thời cổ đại, lại không hẳn là cổ đại. Thế giới này có tử lưu kim, một dạng khoáng sản khai thác từ quặng mỏ, trở thành chất lỏng, dùng cho khinh cừu huyền thiết chạy động lực của Huyền Thiết doanh, các loại pháo bom, tên lửa, vũ khí nóng, hay khởi động máy móc như tàu thuyền, trường diên [như kiểu máy bay], hỏa cơ [tàu hỏa], máy móc nông nghiệp,… Tử lưu kim rất quý giá nên là mục tiêu chính của vô số cuộc tranh giành lãnh thổ. Ba thế lực chính xuất hiện trong truyện là Đại Lương, mười tám bộ lạc Bắc Man và Tây Dương. Phía Đông Doanh thì cameo quá ít nên không tính. Thời đại ở Đại Lương như kiểu giao thoa giữa cổ đại và cận đại. Về phía Tây Dương thì chắc là Trung Cổ vì có quý tộc, nhà vua, Giáo hoàng… Cả ba thế lực chính đều nội loạn chưa xong, ngoại loạn đã tới. Cái cảm giác u ám, ngập trời khói lửa chiếm rất nhiều trong truyện. May là có sự tưng tửng trong cách hành văn khiến nó bớt nặng nề.

Artist: -瓔珞-

Văn phong của tác giả trong truyện cũng đại diện cho nét tính cách đặc sắc của nhân vật chính, Cố Quân. Cố Quân, tự Tử Hi, là Đại soái của Huyền Thiết doanh, là kẻ mà giặc ngoại xâm sợ hãi mỗi khi nhắc đến, là anh hùng của nhân dân Đại Lương, là người mà các đời Hoàng đế [đến hết Hoàng đế Long An] lo lắng về phân chia quyền lực. Cố Quân là con duy nhất của Cố Hầu gia và Trưởng công chúa. Y có mắt hoa đào và vẻ ngoài soái ngất trời, dù rằng bị che lấp kha khá bởi khí chất phong độ quân nhân mạnh mẽ. Hồi nhỏ y nghịch ngợm bướng bỉnh, suốt ngày ăn chơi khắp nơi. Bị lão Hầu gia kéo ra chiến trường, trúng độc, rồi chịu đựng bi kịch cha mẹ đều mất, Cố Quân mới biến đổi hoàn toàn thành một con người thông minh lý trí, nhìn xa trông rộng, tài hùng võ lược. Thế nhưng bản chất Cố Quân vẫn rất “nhây”, suốt ngày thích trêu chọc người khác, với người thân cận thì nói chuyện có phần ngả ngớn tùy tiện. Y thường cười cợt tựa như không có gì ảnh hưởng đến tâm tình y được, hay tỏ vẻ bình chân như vại, giả bộ thâm tàng bất lộ. Kỹ năng giả vờ và nói xạo của Cố Quân xếp thứ hai thì không ai nhận thứ nhất. Ban đầu tôi không quá thích dáng vẻ thiếu nghiêm túc ở Cố Quân, nhất là nếu có liên quan đến Trường Canh vì sự cợt nhả ấy thật sự từng âm thầm tổn thương Trường Canh [do Trường Canh tự ngược]. Tuy nhiên, dần dần tôi cảm nhận được ý đồ của tác giả, xây dựng một nhân vật hai mặt đối lập rất thú vị.

Quá khứ của Cố Quân không mấy tốt đẹp. Thời thơ ấu gần như không có, chỉ toàn là thao luyện trên chiến trường, rồi phụ thân muốn y tự lập tự cường nên hoàn toàn không cho y điểm dựa. Cố Quân bị ép trưởng thành sớm một cách chật vật. Về sau phụ mẫu đều mất trong âm mưu quỷ kế xấu xa của Hoàng tộc. Y một mình gánh vác Huyền Thiết doanh, gánh vác trách nhiệm bảo vệ non sông đất nước, gánh vác hòa bình của mấy vạn người dân. Y còn trúng độc, mắt mù tai điếc. Y chống chọi với loại độc này cả chục năm nay, toàn dùng kiểu lấy độc trị độc để có thể tai thính mắt tinh nhất thời. Nhưng liệu ai có thể hiểu được tâm tình y lúc xung quanh tối đen không một tiếng động? Y trúng độc khi y tuổi trẻ đầy sức sống. Độc dược đó như đòn trí mạng đánh vào thiếu niên yêu đời ấy. Y đã từng nhốt mình trong phòng không ăn không uống cho đến khi lão Hầu gia đạp cửa kéo y ra ngoài. Giờ này, Cố Quân đã quen với việc tự nhiên mắt mù tai điếc, đầu đau giật từng cơn. Song y đâu có vui vẻ gì với nó? Lúc ở trấn Nhạn Hồi, ai cũng tưởng Cố Quân giả bộ mắt kém tai nghễnh ngãng, lại chẳng ai nhận ra đó là tình trạng bệnh tật thật ở y.

Artist: 江湖夜雨

Độc không có thuốc giải, tích lũy trong cơ thể một thời gian dài. Cố Quân chỉ có thể nhờ Trần Khinh Nhứ của Trần gia kê đơn hỗ trợ một phần. Y là trụ cột của quân đội Đại Lương, y không thể để bất kỳ ai biết mình trúng độc. Y vẫn phải lăn xả ngoài tiền tuyến, chịu đựng áp lực tứ phía lên tai và mắt của mình. Hai bộ phận này vốn dễ tổn thương, càng bị Cố Quân giày vò thêm. Trời lạnh rét mướt, y không dám mặc áo bông vì sợ ảnh hưởng đến trực giác và độ nhanh nhạy. Mấy dịp hung hiểm, giặc nổ bom gần sát y, như hồi đánh quân phản loạn Tây Vực, có kẻ liều chết đem bom nổ Cố Quân, hay như lúc quân Tây Dương bắn pháo trúng thuyền Cố Quân đứng. Nếu không phải Cố Quân trực giác nhanh nhạy thì đã thành tàn phế vô số lần rồi. Có thể nói y số may, có thể nói y bản lĩnh lớn. Nhưng không hiểu sao chứng kiến Cố Quân bị thương suýt chết hết lần này đến lần khác, một nỗi buồn không tên tràn ngập tâm trí tôi.

Cố Quân là đại tướng quân, bất chấp hiểm nguy tính mạng bôn ba trên chiến trường, ấy thế mà Hoàng đế và đám quan tham ung nhọt cứ thích chà đạp y, giành quyền lực của y, giăng đủ các loại bẫy rập hãm hại y. Cứ làm như y thích công việc hiện tại của y lắm vậy. Đối với lão Hầu gia và Trưởng công chúa cũng tương tự. Trung thần lương tướng cứ thế chết dưới sự nhu nhược ngu ngốc của bậc vua chúa. Do đó, dù Hoàng đế Nguyên Hòa và Hoàng đế Long An có thảm mức nào, khốn khổ mức nào, tôi cũng không đồng tình nổi. Thảm trạng của Cố Quân, thảm trạng của Đại Lương không phải chính tay họ gây ra sao? Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.

Cố Quân là một vị tướng tài. Y điều binh khiển tướng rất xuất sắc, biết mình biết ta, thông minh lãnh tĩnh. Khi nghiêm túc, Cố Quân tỏa ra khí chất khống chế cực mạnh, không có người không dám nghe theo. Hình ảnh Cố Quân với chiếc kính lưu ly trên chiến trường vô cùng quen thuộc với mọi tướng lĩnh. Có Cố Quân tại thì người ta thường xác định trận chiến đó sẽ chiến thắng. Dường như họ có niềm tin mù quáng vào Cố Quân. Kể cả Cố Quân có bị thương nằm liệt giường, y vẫn chỉ huy giành thắng lợi được, nên niềm tin mù quáng kia là có cơ sở. Thế nhưng người thân cận y mới biết được một mặt còn lại của Cố Quân, lưu manh bại hoại. Cố Quân luôn tỏ ra phong lưu, dù rằng có lẽ kinh nghiệm hoa hoa thảo thảo của y là từ đời tám hoánh nào rồi. Y đôi lúc bộc lộ tính cách như dã hán tử, nào là chửi bậy, nào là đánh người. Y đúng chuẩn lưu manh, đùa cợt, bắn “điện” khắp nơi. Dĩ nhiên là sau này lớn tuổi, tâm bình khí hòa hơn thì y ít bộc ra cái bản tính này.

Artist: 反光的豁口剑

Cơ mà người như Cố Quân lại chịu bó tay trước “con nuôi” Trường Canh. Quả thật ban đầu Cố Quân hay tự cho mình là đúng, ngầm tổn thương đến tình cảm cầu mà không được của Trường Canh. Tuy vậy, trước sự kiên trì suốt năm tháng của Trường Canh, cùng với việc bí mật quá khứ thê thảm và độc Ô Nhĩ Cốt bại lộ, Cố Quân phát hiện mình đã không thể bỏ xuống được Trường Canh. Cố Quân yêu Trường Canh từ lúc nào? Tôi không rõ nữa. Chính Cố Quân chắc cũng chẳng rõ. Chỉ biết là khi Trường Canh mất tích Cố Quân lo lắng tìm khắp nơi, khi họ có một nụ hôn say rượu cả hai người đều bối rối, khi Trường Canh tặng sáo cho người khác Cố Quân khó chịu. Khi đối mặt với ánh mắt kiên quyết không buông bỏ tình cảm này của Trường Canh, Cố Quân đã cảm thấy như bị chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim. Vốn coi là người thân, ai ngờ nhìn lại, tình đã đến từ bao giờ.

“Trường Canh, ta thật sự không còn hơi sức để đem một người…nào khác để ở trong lòng đâu.”

Thực ra thì Cố Quân chưa từng làm tốt vai trò một “nghĩa phụ”. Trường Canh hồi nhỏ với Cố Quân là một trói buộc, một trách nhiệm. Đến việc dạy dỗ, y cũng không hoàn thành. Nhưng dù sao đi nữa, trên danh nghĩa họ vẫn là nghĩa phụ và dưỡng tử. Cố Quân thật nghĩ Trường Canh là một đứa trẻ, nên bao dung yêu thương. Sau này phần tình cảm đó biến chất, song bản chất còn sót lại. Nên bao dung vẫn bao dung, nên yêu thương vẫn yêu thương, chỉ là, từ ái của bậc trưởng bối chuyển thành tín nhiệm giữa người yêu. Cố Quân có thêm một người sẵn sàng chết vì y, yêu y hơn cả sinh mệnh, quan tâm chăm sóc cho y hơn bản thân mình. Đây là thứ Cố Quân chưa từng có. Y không bộc lộ ra ngoài không có nghĩa là y không cần. Con người dù mạnh mẽ thế nào cũng có lúc mệt mỏi yếu đuối. Lúc đó, chúng ta đều ước có một “cảng tránh gió” yên bình để nghỉ ngơi. Và Trường Canh chính là “cảng tránh gió” của Cố Quân. Cố Quân có thể dựa vào Trường Canh, tin tưởng Trường Canh, giao cho Trường Canh phía sau lưng mình mà không sợ bị đâm một dao.

Artist: 江湖夜雨

Tôi rất thích rất thích cách Cố Quân và Trường Canh yêu đối phương. Họ không có thời gian cuồn cuộn ngày ngày bên nhau. Giữa họ là mâu thuẫn tâm lý giãy giụa của Cố Quân, là cái nhìn của người đời, là khoảng cách ngàn dặm từ kinh thành đến chiến trường, là trách nhiệm và gánh vác của mỗi người, là non sông gấm vóc Đại Lương. Đồng thời, sinh ly tử biệt luôn đe dọa kè kè bên cạnh. Chỉ cần đi nhầm nước cờ, Trường Canh có thể bỏ mạng trong âm mưu quỷ kế của đám quan tham, hay chết trong loạn lạc lưu dân. Chỉ cần tính toán sai sót, Cố Quân đã có thể bỏ mạng dưới tay Gia Lai Huỳnh Hoặc điên rồ hoặc Giáo hoàng cố chấp, hoặc chính từ kẻ mà y đang bảo vệ, Hoàng đế. Yêu đương thời chiến tranh rất khổ. Ngày ngày xa cách, tương tư ăn mòn. Cầu nguyện đối phương tất thảy an bình, cố gắng giúp đỡ đối phương một phần. Thư từ gửi gắm nỗi nhớ mất mấy ngày mới truyền được đến nơi. Nếu đối phương có giấu giếm thương thế thì cũng chẳng biết được. Dù vậy tôi có thể cảm nhận được, linh hồn của họ ở cạnh nhau không chia lìa.

Ô Nhĩ Cốt phát tác khiến Trường Canh gần như điên cuồng. Hình bóng Cố Quân giữ hắn tỉnh táo. Lần đầu tiên Ô Nhĩ Cốt phát tác lúc hắn vẫn còn là một thiếu niên, chính mảnh giáp của Cố Quân đã kéo thần trí hắn về. Chữa trị Ô Nhĩ Cốt đau xé ruột gan, ước vọng khỏi bệnh đến bên Cố Quân giúp hắn kiên trì. Đồng dạng, khi Cố Quân mê man cả tháng trong cuộc thủy chiến với quân Tây Dương, Trường Canh và độc Ô Nhĩ Cốt làm y có động lực cầu sinh, sức khỏe tốt lên như một kỳ tích. Tôi còn nhớ hình ảnh Cố Quân bị quấn băng kín mít nằm trên giường, Trường Canh thì bị châm kim như con nhím ngồi cạnh. Trường Canh không thể cử động được nhiều nhưng vẫn cố gắng nắm tay Cố Quân, canh giữ cạnh y. Cố Quân vừa đau vừa mệt, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười an ủi Trường Canh, khiến Trường Canh yên tâm. Tình yêu thể hiện một cách thô sơ, lại ẩn ẩn tinh tế làm sao. Một hành động, tựa như muôn vàn lời ngọt ngào nhất, đại diện cho một tấm chân tình.

Trường Canh, tên đầy đủ là Lý Mân, là Nhạn Thân vương nổi tiếng Đại Lương. Quá khứ của Trường Canh còn bi kịch hơn Cố Quân. Là con của thần nữ Bắc Man và Hoàng đế Đại Lương, bị coi là sỉ nhục của cả người Man lẫn người Đại Lương, Trường Canh hàng ngày chịu đánh đập, lừa gạt, hành hạ, nguyền rủa từ bốn phương tám hướng, đặc biệt từ người tự xưng là dì hắn, Hồ Cách Nhĩ. Tận mắt chứng kiến người người bị tàn sát, bản thân bị bỏ đói, bỏ rét, tiểu Trường Canh đã trưởng thành từ rất sớm. Với cái hoàn cảnh đó, không trưởng thành sớm thì chết lâu rồi. Cố Quân tìm đến Trường Canh giữa trời tuyết trắng xóa. Đứa trẻ gầy còm mới liều chết quần ẩu với bầy sói hoang khiến lòng Cố Quân run rẩy. Thế nhưng y không biết y dẫn Trường Canh trở về là bắt hắn đối mặt với tra tấn từ Hồ Cách Nhĩ. Trường Canh đương nhiên biết. Song hắn vẫn đồng ý theo Cố Quân trở về. Bởi từ khi Cố Quân xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã không rời mắt được khỏi gương mặt trẻ đẹp cùng cặp mắt đào hoa ấy.

Cố Quân tựa như sự cứu rỗi Trường Canh chờ mong đã lâu. Rồi y thành nơi Trường Canh gửi gắm ỷ lại, gửi gắm một sự kỳ vọng bé nhỏ về tương lai. Chắc có lẽ giống Cố Quân, Trường Canh không biết mình yêu từ bao giờ. Đến khi mộng xuân gặp Cố Quân, Trường Canh mới nhận ra mình mang ý nghĩ bẩn thỉu với y. Suốt quãng thời gian ở trấn Nhạn Hồi, tâm lý Trường Canh ở trong tình trạng đấu tranh, giằng co kịch liệt. Mà không phải chỉ ở mỗi trấn Nhạn Hồi, sau này về Hầu phủ, Trường Canh vẫn luôn mâu thuẫn mệt mỏi đầy bi ai như thế. Hắn không hận Cố Quân lừa hắn, hắn bị lừa nhiều thành quen rồi. Chỉ là, từ Thẩm Thập Lục thành Cố đại soái xa vời vợi như khoét rỗng một miếng thịt trong tim.

“…Tử Hi à, chỉ cần người nói một câu thôi, thì núi đao biển lửa ta cũng có thể xông vào”.

Ô Nhĩ Cốt là một loại vu độc của người Man. Theo giải thích thì là để hai đứa trẻ sơ sinh chưa đầy tuổi vào một không gian kín, không cho ánh sáng, thức ăn, nước…. Một trong hai đứa sẽ chết trước, lấy xác đứa đã chết dùng phương pháp bí mật luyện chế, rồi dùng bí dược của vu nữ cho đứa còn sống uống từng chút. Kẻ được luyện chế ra từ quá trình này gọi là “Ô Nhĩ Cốt”, được coi là tà thần bởi người Man quan niệm đây là hai người hợp lại, sức mạnh, trí tuệ đều hơn hẳn người thường. Ô Nhĩ Cốt có thể tàn phá tâm trí con người, khiến họ mất lý trí. Trường Canh đã chịu đựng độc này suốt nhân sinh của mình [cho đến khi tìm được cách giải]. Trước khi ngủ gặp truyện vui đến đâu, nhắm mắt lại luôn thấy ác mộng. Khi ngủ không thể dựa vào ý chí khống chế nên Ô Nhĩ Cốt cắn trả thậm tệ. Hắn dựa vào thuốc an thần mới có thể ngủ yên.

Artist: -瓔珞-

Thời thơ ấu mang lại cho Trường Canh một sự tự ti. Hắn cho rằng bản thân không ai cần, không ai muốn. Lời nguyền rủa cùng độc Ô Nhĩ Cốt làm hắn e sợ chính bản thân, rồi lại sợ mình sẽ tổn thương Cố Quân. Hắn cố khống chế tâm trí, ngăn chặn độc phát tác, giữ tỉnh táo để Cố Quân không nhận ra sự khác lạ. Hắn ghét bản thân mình, cho là mình không xứng với Cố Quân. Hắn lo Cố Quân sẽ bỏ rơi hắn. Hắn có thể mất tất cả, chỉ không thể mất Cố Quân. Cố Quân chỉ cần nói vẫn cần hắn, hắn sẽ tha thứ mọi điều cho y. Vì lẽ đó hắn phải giấu kín tình cảm trái luân lý của mình. Không nói đến việc trên danh nghĩa họ là phụ tử, Cố Quân có yêu thích hắn không còn chưa chắc. Tình cảm nóng cháy càng giấu càng phát triển mạnh, hóa thành thực thể, không thể kiềm chế. Người có tâm để ý tiểu tiết là dễ dàng phát hiện được ánh mắt thâm tình của Trường Canh, cứng ngắc mất tự nhiên ở gần Cố Quân, quan tâm săn sóc thân thiết quá mức…

“Người dành tình cảm sâu nặng cho tiên đế, vậy người có muốn hôn ông ấy, ôm ông ấy, thân thiết kề má chạm mai, quấn quýt một đời không?”

“Cái gì?”

“Được, người đã trả lời rồi, giờ đến ta,” Trường Canh đáp với bản mặt thanh tâm quả dục: “Ta muốn”.

“Không lúc nào không muốn, nằm mơ cũng muốn, giờ càng muốn hơn… còn muốn một vài chuyện khác nữa, nói ra sợ làm bẩn tai nghĩa phụ, không tiện đề cập tới.” Trường Canh nhắm nghiền hai mắt, không nhìn Cố Quân nữa: “Nếu không phải ngập sâu trong bùn, thì sao xứng với bốn chữ tẩu hỏa nhập ma?”

Trường Canh ôm nỗi đơn phương suốt chục năm dài. Hắn giữ kẽ trước mặt Cố Quân, lại tham lam quyến luyến nhìn bóng lưng y từ xa. Cả giai đoạn Trường Canh thầm mến này ẩn chứa một sự tuyệt vọng. Có lẽ Trường Canh thật sự tuyệt vọng. Hắn chưa từng mong chờ Cố Quân đáp lại. Trong âm thầm, hắn lại làm không ít việc vì Cố Quân. Mọi chuyện vỡ lở, Trường Canh tình nguyện biến mất khỏi tầm mắt Cố Quân. Biết được chuyện xưa đau buồn của Cố Quân cùng độc dược y trúng phải, Trường Canh bắt đầu theo Trần Khinh Nhứ học y thuật, cố gắng tìm thuốc giải cho Cố Quân. Đến khi hai người lưỡng tình tương duyệt, Trường Canh lại một lần nữa vì Cố Quân mà thay đổi mục đích sống của mình. Không, đúng hơn phải nói rằng, mục đích sống của Trường Canh là Cố Quân, mãi là Cố Quân. Từ đơn thuần giúp đỡ, bảo vệ Cố Quân nhiều nhất có thể, Trường Canh càng thêm dã tâm. Hắn giăng một cái lưới lớn khắp triều đình Đại Lương, từng bước từng bước đối đầu với đủ loại kẻ địch. Điều duy nhất Trường Canh nuối tiếc cả đời, là không sinh sớm 10 năm, 20 năm, để nắm tay Cố Quân nhỏ bé vượt qua chông gai, bảo vệ Cố Quân khỏi Hoàng đế Nguyên Hòa và phụ mẫu Cố Quân. Đây cũng là nguyên do Trường Canh hay ghen với Thẩm Dịch, ghen với những năm tháng trúc mã trúc mã bên nhau không có hắn kia.

Trường Canh vốn rất ưu tú. Hắn mạnh mẽ, trầm tĩnh như pho tượng thần, lại có chút văn nhã, quý khí tỏa ra từ tận xương tủy. Ý nghĩ của Trường Canh tuy rất khó tin, nhưng không phải vô dụng. Các biện pháp cải cách, các luật lệ ban hành, cách sát phạt quyết đoán,….đắc tội vô số quan lại quyền quý, kỳ thực là những điều cần thiết của một quân vương. Trường Canh hợp làm vua hơn hẳn Lý Phong hay tiên đế Nguyên Hòa. Hoàng đế như Trường Canh mới giúp dân chúng no ấm, đất nước yên vui được. Dù vậy, mấu chốt nguyên nhân của chuỗi hành động rêu rao khắp nơi của Trường Canh vốn bắt nguồn từ Cố Quân. Cố Quân dưới trướng Lý Phong từng chịu biết bao hạn chế, ảnh hưởng đến quân đội, còn khiến địch nhân suýt xâm nhập, hại Cố Quân bôn ba càng vất vả. Sau đó là một quãng thời gian dài không an ổn, Cố Quân không thể nghỉ ngơi. Y cần có mặt tại tiền tuyến chỉ huy, thương thế chất chồng. Vài lần y gần như không gặp lại Trường Canh được nữa. Cố Quân nhất định phải bảo vệ giang sơn, là nhiệm vụ, là trách nhiệm và yêu cầu. Một phần của nó cũng đã ngấm vào máu thịt Cố Quân. Y không thể ngồi yên khi nước nhà bị xâm phạm. Việc Trường Canh có thể làm là cung cấp cho Cố Quân điều kiện tốt nhất, đầy đủ lương thực, tiền bạc, tử lưu kim. Không đủ quyền lực? Thế thì lên vị trí cao nhất, xem ai có thể nói ra nói vào? Ngồi lên vị trí tối cao kia, Trường Canh cũng đủ sức giữ biên giới hòa bình, không cần Cố Quân ra chiến trường, coi như bảo hộ Cố Quân rồi.

Cố Quân đã từng là niềm an ủi của Trường Canh… Song nay nhớ lại, niềm an ủi này đã biến mất ngay khoẳng khắc tình cảm lan tràn, đã đổi màu vĩnh viễn kể từ thời điểm Cố Quân ngoái đầu nhìn thẳng vào hắn.

Vô tình có thể trở thành niềm an ủi, song có tình thì lại là ma chướng.

Có tình cảm, có ham muốn, có màu sắc hương thơm, có thanh âm mùi vị, có ham muốn bành trướng từng ngày, có sợ hãi buồn lo, có hận thù đố kỵ, sầu thảm chia ly, có lo được lo mất…

Thất tình điên đảo với thần hồn, lục căn chìm nghỉm trong trần thế.

Artist: 秃饼大刀刀

“Nếu ta đến muộn thêm chút nữa, thì có phải sẽ chẳng gặp được người không?”

Cố Quân: “…”

“Ta ở mãi kinh thành xa xôi, nghe đám người kia hô to gọi nhỏ, sau đó lòng khấp khởi mừng chờ người trở lại, muốn cho người xem đường ray hơi nước sắp sửa nối liền, muốn nói với người vô vàn những chuyện, muốn khâu cái vạt áo rách ấy lại cho người, như sau đó thì sao?” Trường Canh hỏi giọng nhẹ tênh, bàn tay bấu Cố Quân từ từ siết lại, giơ lên trước mắt mình. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng nhợt ấy của Cố Quân, “Ta có còn đợi được người không?”

Trái tim Cố Quân như thể bị một cây châm thép xuyên thủng, bỗng chốc cạn lời.

“Ta hận người chết đi được.” Trường Canh nói, “Ta hận người chết đi được, Cố Tử Hi, à.”

Trường Canh từng chuyển lời cho Cố Quân, cứ làm những gì y muốn, hắn sẽ chống cho Cố Quân cả bầu trời. Và hắn làm được điều hắn nói, nhất ngôn cửu đỉnh. Cách biểu hiện tình yêu của Trường Canh vừa rõ ràng vừa bí mật riêng tư. Nhìn thì thấy hắn bám dính lấy Cố Quân không rời, đó là yêu. Nhưng người hiểu rõ hoặc nhìn được toàn cục như độc giả mới hiểu Trường Canh đã vì Cố Quân mà làm nhiều cỡ nào. Mỗi đêm tối nhớ đến người yêu, Trường Canh không ngủ được thì mò vào giường Cố Quân trong Hầu phủ. Hắn còn từng viết thư trút nỗi lòng rồi giấu dưới gối Cố Quân, hy vọng nó giúp mình vơi nỗi tương tư. Dĩ nhiên đó là sau lưng Cố Quân thôi. Trước mặt Cố Quân, Trường Canh giống con chó lớn thích cọ loạn, thích gãi lưng, thích vuốt lông vậy. Trường Canh hiểu rõ Cố Quân, biết Cố Quân không chịu được vẻ mặt đáng thương, ánh mắt van nài của hắn. Hắn suốt ngày làm nũng, tỏ ra yếu thế khiến Cố Quân đầu hàng trước. Vừa thành khẩn tình cảm là Trường Canh thể hiện ham muốn khống chế hết thảy, nhưng hắn buột miệng nói đây ngỡ là mơ, thì Cố Quân không nỡ nặng lời ngay. Cơ mà Trường Canh đôi khi thích gọi Cố Quân là “nghĩa phụ” trên giường, nhưng Cố Quân không muốn đâu nhé. Y lưu manh bình thường thôi, chưa đến nỗi lưu manh kiểu tình thú không cần mặt.

Cố Quân từng rất bối rối không biết phải làm sao với Trường Canh và tình cảm của hắn. Cố Quân chưa hề nghĩ về tương lai của mình, về gia đình, về người yêu. Nếu không xuất hiện Trường Canh, Cố Quân hẳn định độc thân đến một ngày nào đó chết trận. Trường Canh xen vào tâm tĩnh như nước của Cố Quân, xao động mặt nước và khiến Cố Quân không thể không chú ý đến. Và kích thích Cố Quân đưa ra quyết định cuối cùng chính là đau khổ suốt thời thơ ấu của Trường Canh và độc Ô Nhĩ Cốt hắn đang chịu đựng. Tuy rằng chẳng có gì hay ho, Trường Canh cũng không muốn dùng sự yếu thế của mình đi dụ ép Cố Quân, song phải thừa nhận là đôi khi tỏ ra yếu thế khá cần thiết. Lúc Cố Quân biết sự thật từ quân phản loạn và Trần Khinh Nhứ, y đã đau lòng, đồng tình, thương tiếc, và hơn hết là nhận ra mình không đơn thuần coi Trường Canh như đứa con nuôi thật. Con người của Cố Quân nhìn thì không đáng tin thế thôi, kỳ thực y có quan niệm lễ nghĩa và đạo đức rất rõ ràng. Thẩm Dịch từng nghĩ, nếu Cố Quân không yêu Trường Canh, y đã mặc kệ Trường Canh. Nếu y không yêu Trường Canh, y dứt khoát từ lâu, chứ không ỡm ờ chần chừ. Nếu không buông chẳng được, dứt chẳng đành, y đã không bước qua lằn ranh cha con nuôi ấy. Có thể kẻ yêu trước là kẻ thua, Trường Canh từng thống khổ với tình cảm cầu mà không được, nên biểu hiện yêu sâu đậm hơn Cố Quân. Song đó không nghĩa Cố Quân không yêu Trường Canh nhiều như hắn yêu y. 

Trong tình yêu này, Trường Canh và Cố Quân trả giá và đánh đổi khác nhau. Mỗi người yêu theo cách riêng của mình. Cố Quân thay đổi bản thân, yêu quý tính mạng mình vì sợ Trường Canh lo lắng. Y giấu giếm mọi thương thế phát sinh trên chiến trường, chỉ gửi tin tức tốt và những lời yêu thương nhớ nhung trên thư. Cố Quân ngại viết thư đã tự mình gửi thư riêng chèn trong đám tin chính sự, y tự mình viết ra là nhớ Trường Canh, còn thi thoảng viết vài câu tán tỉnh khiến Nhạn Thân vương đỏ thẫm mặt. Trước khi lên chiến trường, y chuẩn bị sẵn vài phong thư, đề phòng trường hợp y trọng thương liệt giường không viết nổi. Hồi chiến tranh với quân Tây Dương tại vùng Lưỡng Giang, thuyền Cố Quân bị bắn trúng khiến y thoi thóp như sắp chết. Thời điểm đó, y đã từng viết một phong thư cuối cùng, nhờ Thẩm Dịch giao cho Trường Canh nếu y không cố được nữa. Phong thư đó về sau vẫn lưu lạc đến tay Trường Canh, nhưng Cố Quân không cho hắn đọc. Trường Canh đã rất tò mò, tôi cũng tò mò. Phong thư đó hẳn là lời trăng trối cuối, có lẽ là những lời thật lòng nhất trong cuộc đời này của Cố Quân. Thế nhưng nó không quan trọng nữa. Cố Quân còn đó, sống khỏe, để tâm đến lời trăng trối trước lúc chết làm chi? Xem phong thư chưa bao giờ tồn tại, còn có thể coi là Cố Quân chưa từng đứng giữa lằn ranh sinh tử ấy.

Cả đời Cố Quân, ôn nhu, yêu thương, nghiêm túc, bao dung….đều dành hết cho Trường Canh. Và cả đời của Trường Canh là dành cho Cố Quân, mọi ngóc ngách cuộc sống Trường Canh là Cố Quân. Từ lần đầu gặp gỡ, cho đến khi thành Nhạn Thân vương dưới một người trên vạn người, rồi thành Hoàng đế, ý nghĩa của Cố Quân với Trường Canh mãi không đổi. Hai người được mọi người tung hô bản lĩnh chọc trời, ba đầu sáu tay, vốn chỉ là kẻ bình thường cô đơn hiu quạnh, muốn tựa vào ai đó lúc mỏi mệt mà thôi. Tương lai hạnh phúc là thứ họ xứng đáng có được sau tất cả hy sinh và trả giá.

“Người bảo mình có một ước muốn riêng tư, phong thư lần trước không viết nốt được, lần sau sẽ nói ta hay, nó là gì thế?”

Cố Quân cười rộ lên.

Trường Canh kì kèo gặng cho bằng được: “Rốt cuộc là cái gì?”

Cố Quân kéo hắn lại, ghé môi sát tai, nhỏ giọng thì thầm: “Cho người…trọn kiếp đến già.”

Trường Canh hít mạnh một hơi, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại: “Câu này là do người nói, đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh”.

Cố Quân bảo tiếp: “Bách chiến bách thắng.”

Artist: 千饮

Dàn nhân vật phụ khá ấn tượng. CP phụ Thẩm Dịch x Trần Khinh Nhứ khiến tôi hay bật cười vì rất đáng yêu. Trần Khinh Nhứ kiệm lời ít nói, tính tình mạnh mẽ chứ không phải mấy thiên kim tiểu thư yếu đuối. Thẩm Dịch hơi ngốc nghếch trong tình yêu, thô lỗ, lại chân thành hết mực. Lúc Thẩm Dịch yêu Trần Khinh Nhứ, tôi có phần ngạc nhiên, nhưng nhìn lại thấy họ đẹp đôi lắm. Cơ mà tôi tò mò không rõ bình thường họ cư xử với nhau như thế nào nữa. Thẩm Dịch chắc là đội vợ lên đầu quá :]]

Trong cả dàn phụ, ấn tượng của tôi về Thẩm Dịch và Trần Khinh Nhứ chưa sâu nhất. Đúng ra phải là tiên đế Nguyên Hòa, Hoàng đế Long An/Lý Phong, và đám bè lũ tham quan mối mọt triều đình. Như tôi đã nói, cả triều Đại Lương chướng khí mù mịt. Bắt đầu là tiên đế Nguyên Hòa nhu nhược yếu đuối, nuôi được một đám muỗi hút máu trong triều. May là hòa bình kéo dài từ thời Võ đế chống vững được một thời gian. Sau đó, Nguyên Hòa đế mắc căn bệnh muôn thuở của những kẻ cầm quyền to, sợ người phía dưới làm phản. Nhà họ Cố uy tín trong dân lớn, quyền lực quân đội nhiều, sợ là đúng. Thế nhưng, không khống chế được quan lại dưới mình là tiêu biểu cho việc thiếu khả năng điều hành. Cái này một phần cũng do Võ đế để lại lời, muốn coi chừng Cố gia. Thêm vào việc Nguyên Hòa đế tầm nhìn hạn hẹp, không phân biệt được thần tử tốt thần tử xấu, cứ cảm thấy có uy hiếp là phải ra tay diệt ngay. Không lo dân giàu nước mạnh, khư khư ôm lấy hoàng quyền cá nhân của mình. Điều này tạo ra bi kịch Cố gia sau đó, hại vô vàn trung lương võ tướng chết không nhắm mắt. Chính Nguyên Hòa đế còn hạ độc Cố Quân. Lúc ông ta và Cố Quân gặp nhau lúc gần đất xa trời, tôi chỉ muốn hỏi ông ta không có lương tâm sao? Không biết chột dạ áy náy là gì sao? Lúc Lý Phong theo đường phụ hoàng rải sẵn, hại đất nước suýt tan tác, tôi rất muốn nhìn vẻ mặt Nguyên Hòa đế, nếu trên trời có linh thiêng. Biết tình huống thế, liệu ông ta có hối hận về quyết định ngày xưa của mình không? Nếu không phải Cố Quân cùng Trường Canh không giận cá chém thớt, buông tay lánh đời mặc kệ tất cả, thì Đại Lương đã không giữ được.

Nói số phận Đại Lương dựa vào Trường Canh và Cố Quân chẳng sai. Hoàng đế Long An ngoài việc làm mọi việc loạn thêm thì không có tài cán đáng nói. Đương nhiên, nguyên nhân gốc rễ vẫn là do tiên đế đi sớm, để lại hắn ta đối mặt với đám hổ lốn không ra thể thống gì. Song một loạt các chính sách sau đó nhằm khống chế quân quyền, chặn đường Cố Quân, không nghe khuyên bảo mà cứ tự cho mình là đúng, đâm đầu vào ngõ cụt, khiến tình hình càng tồi tệ. Chiến tranh bùng nổ, dù thương tiếc các chiến sĩ và nhân dân, tôi cảm thấy mình khoái trá đến tàn nhẫn. Lý Phong phải chống mắt lên xem mình đã gây ra sai lầm gì. Đến cái chết của hắn ta cũng là bởi những kẻ hắn coi là trung thần. Hoàng đế Long An quyết đoán và lạnh bạc hơn tiên đế, đáng thương thì đáng thương, đáng trách vẫn đáng trách. Trên triều quan lại chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, bất chấp tiền tuyến đánh chiến máu tươi văng khắp. Hoàng đế Long An không đủ kiên quyết, ra tay thẳng thắn như Trường Canh. Thành ra mấy người như Dương Vinh Quế, Lã Thường, Phương Khâm, Vương Khỏa,….nhảy nhót ngứa mắt quá. Có quân thần thế này bảo sao Đại Lương không sụp sớm. Tôi không quá thích ba đời họ Lý này. Gây ra một đống rắc rối, Cố Quân và Trường Canh hợp sức mãi mới khắc phục được. May là Hoàng đế Long An vẫn sinh ra được đứa con ngoan. Thái tử Lý Tranh lúc đầu hiền lành do được bao bọc quá chặt. Vô số sự kiện xảy ra đảo lộn đất trời của cậu bé, rồi được Trường Canh chỉ dẫn đi theo Cố Quân rà soát biên giới, chu du tứ phương. Tâm trí rộng mở, Thái tử Lý Tranh lên nhận ngôi sau khi Trường Canh tại vị 18 năm.

Theo phiên ngoại, Trường Canh là con của Hồ Cách Nhĩ, không phải của Man phi và Nguyên Hòa đế, làm tôi vừa có chút buồn, lại vừa dễ chịu. Trường Canh không muốn bất kỳ trói buộc nào khác với Hoàng gia, không cần băn khoăn dòng máu mình bẩn hay sạch. Cơ mà thời hòa bình rồi, thân thế của Trường Canh không quan trọng nữa. Ngoài ra, phiên ngoại có tẩy trắng phụ thân Cố Thận của Cố Quân. Nói tẩy trắng cũng không hẳn, song vốn là trong truyện tập trung vào khúc mắc thế hệ này, thế hệ trước chỉ nhắc qua loa, nên căm ghét Cố Thận là không tránh khỏi. Đương nhiên rồi, trong trí nhớ Cố Quân, Cố Thận không được coi là người cha tốt. Tất cả mọi việc ông làm là dựa trên tình thương của cha, chỉ là nó không mang chút tình cảm nào đáng nói. Phiên ngoại giúp tôi có góc nhìn khác về phụ mẫu Cố Quân thôi, chứ thực sự tôi thấy nó không thay đổi được gì. Không nói cách làm của Cố Thận có đúng hay không, vết sẹo vẫn còn đó, thời thơ ấu của Cố Quân vẫn không có nhiều vui vẻ. Họa chăng là để Cố Quân mỗi khi hồi tưởng sẽ yêu nhiều hơn hận, đồng tình thay vì trách móc, sẽ nhận ra mình đã từng được yêu thương.

Artist: 江湖夜雨

Truyện đan xen tuyến tình cảm và cốt truyện chính khá tốt. Câu chuyện vẽ lên một bức tranh rộng lớn hào hùng. Đọc mỗi cuộc chiến là thấy tim thót lại vì hồi hộp. Priest viết rất chắc tay. Mỗi nhân vật đều được khắc họa rõ ràng, hợp logic. Chuyển cảnh từ Cố Quân đến Trường Canh, rồi Gia Lai Huỳnh Hoặc, Giáo hoàng…. tự nhiên, khiến độc giả hiểu được diễn biến từ nhiều góc độ. Truyện đáng đọc. 

P/S: Có điểm nào phàn nàn về bản dịch này thì chắc là câu “nhất ngôn cửu đỉnh” được dịch hẳn thành “một lời chín đỉnh”. Thuần Việt nhưng nghe không thuận tai lắm.

Video liên quan

Chủ Đề