100 bài hát rock hàng đầu năm 1996 năm 2022

  • Video
  • |
  • Sách nói

Show

Người tạo: Nhac.vn

Thể loại: Nhạc Trẻ

Bức Tường ra mắt lần đầu tiên năm 1996, 4 năm sau, bằng giai điệu lạc quan, sôi nổi của Đường tới ngày vinh quang, Bức Tường đã gây ấn tượng mạnh cho khán giả Việt Nam. Sự kiện này đã đánh dấu một bướ... Xem toàn bộ

Bức Tường ra mắt lần đầu tiên năm 1996, 4 năm sau, bằng giai điệu lạc quan, sôi nổi của Đường tới ngày vinh quang, Bức Tường đã gây ấn tượng mạnh cho khán giả Việt Nam. Sự kiện này đã đánh dấu một bước ngoặt trong sự nghiệp âm nhạc của họ. Với phong cách mạnh mẽ, khả năng chơi nhạc cụ tuyệt vời cũng như những sáng tác riêng mà trưởng nhóm Trần Lập đã sáng tác riêng cho nhóm, những ca khúc của nhóm Bức Tường có thể coi là mở ra một trang mới cho Rock Việt, đưa rock đến gần hơn với đông đẩo khán giả.

Video này được phát từ Youtube bằng tính năng nhúng (embed) của Youtube.
Chủ sở hữu video đang cài đặt chế độ cho phép nhúng video. Nếu bạn là chủ sở hữu, và muốn Nhac.vn dừng nhúng video này, bạn có 2 cách:
1. Truy cập Youtube Creator Studio/ Chọn Video/ Chọn cài đặt nâng cao và tắt cài đặt "Cho phép nhúng" (Allow Embedding)
2. Bấm nút Báo cáo và chọn "Gỡ nhúng Youtube của tôi" và điền các thông tin liên lạc. Nhac.vn sẽ liên hệ hỗ trợ thông tin trong 24 giờ.


100 bài hát rock hàng đầu năm 1996 năm 2022

SKĐS - Âm nhạc là một phạm trù rộng, trong khi những thể loại như pop, ballad... dễ được công chúng đón nhận thì con đường của rock gập ghềnh hơn nhiều.

Âm nhạc là một phạm trù rộng, trong khi những thể loại như pop, ballad... dễ được công chúng đón nhận thì con đường của rock gập ghềnh hơn nhiều. Rock khó chinh phục được khán giả bởi lâu nay, sự hiểu biết và cách nhìn về dòng nhạc này còn hạn hẹp. Hầu như số đông đều quan niệm rock là “gào rú”, là “quằn quại”, nói chung đó là một thể loại nhạc “nặng” và không dễ nghe.

Có thể nói, ca sĩ rock tại Việt Nam “vất vả” hơn nhiều so với những đồng nghiệp của họ. Từ cái nhìn hạn hẹp của công chúng cho đến các giải thưởng tôn vinh âm nhạc hàng năm đều tỏ ra “lãnh đạm” với rock. Những ai theo đuổi rock đều phải xác định, họ phải sống bằng đam mê, còn nếu dựa dẫm vào khán giả thì người nghệ sĩ rất dễ rơi vào trạng thái “trầm cảm”. Thực tế thì rock rất ít khán giả, thậm chí lượng khán giả của họ cứ rơi rụng dần theo năm tháng. Còn nhớ, năm 1996, nhóm Bức Tường nổi lên như một hiện tượng của rock Việt, đến bây giờ vẫn chưa đàn em nào có thể vượt qua họ.

100 bài hát rock hàng đầu năm 1996 năm 2022

Với nhiều ca khúc được khán giả trẻ yêu thích, vào thời kỳ đỉnh cao, Bức Tường là ban nhạc có số lượng fan cực khủng.

Chia tay năm 2006 rồi lại tái hợp năm 2010, các thành viên của Bức Tường đã chuyển từ phong cách hard rock và metal phức tạp trước đây sang modern rock. Tuy nhiên, cuộc “thoát xác” này không thành công như mong đợi bởi Bức Tường không thể vượt qua được những gì họ đã tạo dựng trong quá khứ. Một năm sau khi ra album đánh dấu sự trở lại, nhóm thực hiện liveshow thứ 10 mang tên “Nhiệt”. Trong liveshow, những bài hát quen thuộc, những ca khúc hit một thời được nhóm phối lại theo phong cách mới nhưng tư duy ca từ và giai điệu vẫn rất “Bức Tường”. Nhưng lượng khán giả đến với họ chỉ còn... một nửa so với lượng khán giả thời hoàng kim. Điều này cho thấy sức hút của nhóm đã giảm đáng kể.

Lý giải về sự xuống sức của rock, người trong giới khó tìm ra nguyên nhân thuyết phục. Nếu đổ lỗi cho công chúng vì cái nhìn chưa đủ đầy của họ về rock thì có lẽ đó chỉ là một cách chối bỏ trách nhiệm. Bởi người trong cuộc cần thành thật và tỉnh táo để nhận ra niềm đam mê và sức bền của họ đối với rock đã thực sự thuyết phục công chúng hay chưa.

Phương Thanh, Siu Black cũng là những tên tuổi lớn của nhạc Việt, nhưng ít ai nhớ họ từng trưởng thành từ rock bởi về sau này các ca sĩ đều thay đổi chất nhạc của mình. Phương Thanh hiếm khi “quằn quại” với rock trên sân khấu bởi chị còn thử nghiệm nhiều thể loại khác, bây giờ khán giả còn biết đến một Phương Thanh hát... dân ca. Siu Black cũng vậy, đôi khi rock chỉ đóng vai trò “điểm nhấn” trong sự nghiệp ca hát của chị. Ngay cả nhóm nhạc “cộp mác” rock như Bức Tường cũng không đủ sức bền để giữ khán giả, nói gì đến những ban nhạc rock trẻ hiện nay. Họ đặc biệt nhưng lại quá nhỏ bé trước làn sóng nhạc thị hiếu.

Những cuộc thi tìm kiếm tài năng hiện nay thể hiện rất rõ bộ mặt thật của âm nhạc thị hiếu. Người ta không thể chối bỏ rock, thể loại này có thể kiêu hãnh đứng ngang hàng với rop hay ballad, bằng chứng là rock đang chiếm 1/4 ghế nóng The Voice và luôn có tiếng nói riêng của mình. Tuy nhiên, nếu nhìn vào hiệu quả thì rock chưa bao giờ lên ngôi tại các cuộc thi tài năng. Thời gian gần đây, Thái Châu - thủ lĩnh của một nhóm nhạc rock trẻ quyết định tham gia The Voice và lọt vào Top 8 đã gây được những tiếng vang trong cộng đồng yêu nhạc nước nhà. Tuy nhiên, số đông cho rằng anh sẽ khó vượt qua những thí sinh theo đuổi dòng nhạc thị hiếu. Nói về rock, Thái Châu có những quan điểm riêng: “Người trong giới phải thừa nhận, dù kém ưu thế hơn nhưng nếu không có nhạc rock, liệu có trọn vẹn? Cuộc sống muôn màu thì âm nhạc cũng đa dạng”.

Có lẽ để rock thành công hơn, chúng ta nên từ bỏ thói quen nhìn về quá khứ, những gì mà thế hệ đàn anh tạo dựng không thể chối bỏ nhưng rõ ràng, quan niệm và cách nhìn của giới trẻ hiện đại, thực tế hơn nhiều. Người “chơi” rock không được phép đổ lỗi cho hoàn cảnh bởi điều đó cũng bị “đánh đồng” với sự lười biếng. Nếu thực sự mong muốn công chúng suy nghĩ văn minh hơn về rock thì trước hết, người nghệ sĩ cần chứng tỏ khả năng, sức hút cũng như sức bền của mình. Khán giả có thể yêu mến một ca sĩ hay một nhóm nhạc rock nhưng không thể chờ đợi 5 năm hay 10 năm chỉ để người trong cuộc làm mới mình.    

Tùng Lâm


Undoubtedly, 1996 was the year of Weird Alternative. Representing the final period before underground rock’s post-grunge bubble totally burst, the hits of 1996 shook out like loose change. Veteran oddballs like Luscious Jackson and Butthole Surfers scored unlikely crossovers, while future cult favorites like Eels and Nada Surf enjoyed their sole brushes with the mainstream. The success of No Doubt, 311, and Sublime presaged ska’s stupefying breakout the following year, while the Prodigy and the Chemical Brothers primed big beat as the sound of the future (for about 18 months). Weezer, Stone Temple Pilots, and Pearl Jam all flopped gloriously trying to follow up ’94 blockbusters, while Oasis and Smashing Pumpkins threatened to expand their ’95 success into total world domination. It was utter chaos, and it was hilariously beautiful.

Like the similarly freewheeling MTV sequel channel that launched in ’96, alt-rock was destined to crash. Tellingly, the Alternative Nation music-video program was canceled in ’97, the same year that Puff Daddy and Will Smith brought hip-hop to unprecedented commercial heights, and Hanson, the Spice Girls, and Backstreet Boys kicked off the teen-pop explosion that would carry the music industry’s boom years into the 21st century. But if there were relatively few survivors from ’96 alt-rock, that just makes the year all the more special in retrospect, as the only time in history when even Primitive Radio Gods were allowed to become contemporary radio gods. Come get all mixed up with us one more time.

96. “Weird Al” Yankovic, “Alternative Polka”

Let the record show that ‘Weird Al’ Yankovic’s obligatory State-of-Pop polka medley off of 1996’s Bad Hair Day declined to cover anything but contemporaneous alt-rock — a fair indicator of the place the genre had in the culture at the time, and would never have again. Kicking off with Beck’s “Loser” was a clever move: Both men were renowned for smashing up pop culture and assembling mirrorballs from the fragments. (Hair goosed TLC, TMBG, and… Hilly Michaels?) With typical flair, Yankovic takes his 2/4 two-by-four to a host of alt luminaries, adding cute details like the rodentine gnawing during “Bullet With Butterfly Wings,” the yodel in “You Oughta Know,” and the Warner Bros.-style censoring of “Closer.” At the last minute, Weezer pulled permission for “Buddy Holly,” but he got ‘em ten years later. — BRAD SHOUP

95. Cake, “The Distance”

Respect Cake: It’s not every decade that a bunch of dry humorists who sound like no one else before or after manage one hit, much less several and a decade-past-due No. 1 album. How the internal logic of their bro-y backing vocals (“All alone!”), mariachi-trained trumpet, and Dr. Dre-trained synth squeal came together is less important than the fact that it did, and the world noticing is just icing on the… well, you know. — DAN WEISS

94. Sleeper, “Nice Guy Eddie”

Forgotten by (American) history, Camden hit factory Sleeper were something like the Blondie of the Britpop era, peaking with this swinging single about how frontwoman Louise Wener once had a love and it was a gas, but soon turned out the guy choked on a martini olive. And sure, let’s name it after a Reservoir Dogs character: Song’s a lot cooler than friggin’ “Scooby Snacks,” that’s for sure. — ANDREW UNTERBERGER

93. Tool, “Stinkfist”

Leading off what’s unquestionably the most scatological album to ever hit (what else?) No. 2 on the Billboard 200 Albums chart, this tabla-enhanced rager forced even Matt Pinfield to refer to it simply by waving his fist in front of his face on MTV. But the original follow-the-chemtrails grunge-prog purveyors pulled their heads out of their asses for “Stinkfist,” which made its riffy point in a lean-for-Tool five minutes. Why’d they have to go and make things so disgustipated? — D.W.

92. Sloan, “The Good in Everyone”

Even as alt-rock scaled the Hot 100, power-pop acts couldn’t find a foothold — not even a band with four top-notch songwriters, well on their way to icon status in their native Canada. After two Geffen efforts that failed to land, Sloan gathered their breath and dropped One Chord to Another on their own Murderecords label. “The Good in Everyone” is the first blast: a dense defensive pose studded with handclaps and a strangled solo. On the verses, Andrew Scott provides massive cymbal sustain; Patrick Pentland sings the title like he’s got his hands over his ears. — B.S.

91. Geggy Tah, “Whoever You Are”

Released on David Byrne’s Luaka Bop label, and you can trace the imprint of the old master on the soul-guitar turnarounds, the loopy drivetime melody, and especially the genially banal text — not since “Autobahn” had the charts seen such a placid ode to driving. A daydreaming drone cruises the highway for hours, waving at courteous motorists, listening to his band on the radio. This is alt-rock at its lowest stakes: suburban and self-involved and seemingly built for the ad placement. Two decades later, the keyboardist was writing for Adele. — B.S.

90. Thất bại, "mắc kẹt trên bạn"

Quá phong cách để trở nên grunge, không đủ lịch sử để trở thành emo, không đủ để trở thành kim loại, quá trơn tru để trở thành giày cao gót. Thất bại đã được định sẵn là phường của quốc gia có nhãn hiệu lớn cho đến khi bị mắc kẹt trên bạn, đã trở thành một chiếc rock rock ở đó, cô ấy đi-một cú hích lung linh để heroin nhầm lẫn trên hàng trăm bản phối màu đỏ mặt. - Ian Cohen

89. Không thể hiểu được, "Corpse Pose"

Thủ lĩnh vô tư Justin Trosper đã nói rằng danh hiệu của phi hành đoàn hậu hardcore của anh ta, sự lặp lại nỗ lực của anh ta là một cái gật đầu táo tợn cho việc họ không thể bước lên một số vùng đất Cimmerian mà họ khám phá trước đây. Nhưng tư thế độc thân của người Viking đã chứng minh rằng sự lặp lại không cần phải là Sisyphean; Tiêu đề của nó không phải là một liên quan đến cái chết hoặc thất bại, mà là một lập trường yoga mà Lừa nhiều hơn về sự phục hồi. Mặc dù ban nhạc, thương hiệu không đồng bộ và tụng kinh lo lắng ở đây, thì Corpse Pose Pose Sorta có chức năng tương tự: một khoảnh khắc nghỉ ngơi giữa xung đột và căng thẳng. - Colin Joyce

88. Chili Peppers màu đỏ

Quên những huyền thoại đô thị giết người xung quanh các cầu thủ Ohio gốc-Red Hot Chili Peppers chắc chắn có, quá bận rộn để bơm phần chủ lực của nhóm Siêu thực những năm 70 với sự biến dạng của tiếng nổ và cách loại Giả bản để lo lắng về bất cứ điều gì nhưng những diễn giải trần trụi nhất. Với Beavis & Butt-Head trên khách Kazoo! - A.U.

87. Linh hồn ho, những người ngốc

Điểm nổi bật của năm 1996, niềm hạnh phúc không thể cưỡng lại là gợi cảm mà không có sự trớ trêu: Sebastian Steinberg, đi bộ thẳng đứng Bass Fake-Out Intro, Yuval Gabay tựa Loop giống như bộ dụng cụ của anh ấy, chiếc phao hài hòa không chính của một chiếc guitar. Ngay cả người đứng đầu, HMM-HMM của riêng mình cũng cho những câu nói về đôi mắt có nắp bò sát của anh ấy, một loại tiền tệ phòng ngủ bí ẩn. Tuy nhiên, vẫn còn để bẻ khóa một trò đùa: Mặc dù vậy, tôi có thể bị kết án xuống địa ngục cho mọi tội lỗi nhưng xả rác. - D.W

86. Ani Diffranco, cô gái vui vẻ ”

Bỏ qua một biểu tượng dài dòng, sung mãn cho một vài sợi chỉ và một giai điệu hoang vắng nghe có vẻ bất cứ điều gì ngoài sự vui vẻ, cô gái vui vẻ, dù sao cũng đã tiếp tục sự thuyết phục của Nữ hoàng DIY ban đầu rằng thế giới không có gì cho tôi / và chúng ta nợ nhau thế giới. " Và nếu bạn có thể liên quan đến những người khác, tôi tự hỏi liệu mọi thứ tôi làm / tôi làm thay vì điều gì đó tôi muốn làm nhiều hơn, thì bạn có thể muốn kiểm tra xung của bạn. - D.W.

85. Trang phục Henry Henry, thực hành mục tiêu trực tuyến

Giống như Black Tambourine trước họ, đội bóng của Bờ Tây này của các môn đệ C86 đã quyết định rằng indie Pop có thể nghe tốt hơn một chút chạy qua bàn đạp méo với một chút chất lỏng nhẹ hơn được ném lên trên. Thực hành mục tiêu của người Viking-từ những bản nhạc lớn nhất của Bust 'Em Green-là một trong những bản nhạc của Henry' Hẹn gặp lại vào mùa xuân / và tôi sẽ đá bạn vào mùa thu) chỉ trong hơn 100 giây trước khi cắt thành màu đen. Không có gì đáng ngạc nhiên đối với những ngôi sao rực rỡ như vậy, họ đã chia tay chỉ vài tháng sau khi phát hành album. - C.J.

84. Bảy Mary Three, Cumbersome ”

Riff đó rất cồng kềnh, phiên bản gốc của bài hát này dài sáu phút rườm rà, từ cồng kềnh rất cồng kềnh. Và trong khi cô ấy gọi tôi là Goliath và tôi đeo một chiếc mặt nạ David là một trong những lời bài hát mở đầu cồng kềnh nhất cho bất kỳ bài hát nào được quản lý vòng quay nặng, dù sao nó cũng tóm tắt một tính thẩm mỹ của sự cộc cằn, khắc khổ và hoàn toàn không tình dục nam tính sẽ xác định tương lai của Post-Grunge: 3 Cửa xuống tuyên bố họ bắt đầu là một ban nhạc cover Seven Mary ba. - I.C.

83. Jimmy Eat World, "Claire"

Giới trung gian là Jimmy Eat World Mông Jim Adkins, PEP nói chuyện với chính mình sau một vòng tròn đầu tiên xấu số như một ban nhạc nhãn hiệu lớn. Vào năm 1996, Quốc gia thay thế đã chấp nhận SKA và Dishwalla nhiều hơn so với âm thanh cảm giác đau khổ, trái tim của Emo được xác định bởi Hồi Claire-một người hâm mộ yêu thích đã lặng lẽ thiết lập liên kết còn thiếu giữa bất động sản Sunny Day và Kroq một năm trước khi Ever Everlong làm. - I.C.

82. Lilys, một người bảo mẫu ở Manhattan

Dự án Kurt Heasley sườn Lilys luôn là một bài tập thể dục vinh quang trong việc thay đổi nhanh chóng, chuyển đổi khẩu vị hoàn toàn từ vòng xoáy mơ ước sang tiếng Anh xâm nhập của Anh trong khi hầu hết các ca sĩ/nhạc sĩ vẫn sẽ bị băn khoăn về sự sụt giảm thứ hai. Tốt hơn là không thể làm cho cuộc sống của bạn tốt hơn, và đặc biệt là một người giữ trẻ ở Manhattan, đã đánh dấu sự tái cấu trúc chiến thắng nhất của anh ấy, sắp xếp lại những tiếng guitar DiveBombing về công việc của anh ấy trong hai phút của những kẻ riff guitar Sunny Sundae, Sunny Sundae, Sunny Sundae, Sunny Sundae, và gây ra đám cháy trên làng xanh. - C.J.

81. Jewel, "Ai sẽ cứu linh hồn của bạn?"

Khi phải đối mặt với những hoàn cảnh hỗn loạn, người ta có thể tìm kiếm sự thoải mái trong những chiếc chăn an ninh như tôn giáo, tình dục, ma túy và các cảm giác hồi hộp khác của người Hồi giáo, như những người đàn ông bằng đá quý trong phần mở đầu sắc nét, bằng ngón tay cho kỷ lục đầu tay của cô. Khi quan sát HOI Polloi-mà ca sĩ dân gian (trước đây) đã làm trong khi quá giang quanh Mexico ở tuổi 16-Jewel cung cấp một giải pháp đơn giản, nếu có khả năng, cho xung đột cá nhân: tìm sự cứu chuộc trong chính bạn. - Rachel Brodsky

80. Fluffy, "Tôi muốn trở thành bạn của bạn"

Bị lãng quên một cách bất công ở dưới cùng của một '96 Rockpile mà họ đã vượt qua chất lượng hơn là thẩm mỹ, mịn giống như súng lục tình dục: họ chỉ tạo ra một kỷ lục (mắt đen, xứng đáng với vận chuyển penny), Amanda Rooted như Johnny Rotten, và Bài hát của họ đều là kẹo chua. Vì vậy, hút vào bài quốc ca ham muốn này: Tôi muốn trở thành dâu tây / nuốt chửng thịt của tôi là chân thành, đối với bạn, tôi sẽ là người thuần khiết, và giống như Rotten, Rootes, điểm dừng tiếp theo là (một cách phù hợp). - D.W.

79. da lộn, rác rưởi

Sau khi cố gắng thoát ra một cách sớm thời trang từ Britpop Forefront với năm 1994, ALIENTAING ART-ROCKWORK Dog Star Star, Suede đã xuất hiện một lần nữa khi bữa tiệc vẫn còn hai năm sau đó. Sắp tới thiếu sự đổi mới và phấn khích của những năm tuyệt vời nhất của ban nhạc, nhưng những cú móc và hòa âm vẫn không thể phủ nhận, và bạn không thể đổ lỗi cho ca sĩ Brett Anderson vì đã muốn trở lại với Riff Riff Riff khi anh ta là người làm cho rác rưởi như vậy nơi đầu tiên. - A.U.

78. khiêu dâm cho pyros, Hồi Tahitian Moon

Perry Farrell, đã theo dõi quá hạn với Jane, nghiện trong thời gian của Jane, một trong những bài hát không cần thiết phải theo dõi bài hát không cần thiết. Giống như Bodhi đi ra ngoài cho làn sóng cuối cùng đó, bài hát không bao giờ thực sự quay trở lại bờ, nhưng dù sao thì những năm 90 của thập niên 90 là về việc nắm lấy sự chết đuối. - A.U.

77. được hướng dẫn bởi giọng nói, ngày kéo ngày ”

Alien Lanes là nơi Robert Pollard hoàn thiện thương hiệu Ajar Songplay của anh ấy, đánh bật một chiếc Tunelet khác trước khi một người bạn ngân nga kết thúc. Vậy tại sao không đi hợp pháp? Dưới những bụi cây, dưới những ngôi sao đã có những bước tiến về phía bình thường-mặc dù một cách tự nhiên, ý tưởng bình thường của Pollard, Britpop-cum-Arena thường nghe như R.E.M. Mang lại cho Murmur một cuộc đại tu lo-fi sáng bóng, trong khi trên mặt đất, hoa gin đã khai thác kỷ nguyên Scott Litt. Bạn thậm chí có thể gọi đây là bài hát Earnest ba phút hoành tráng này; Nói về niềm đam mê. - D.W.

76. Trọng lực giết chết, "Guilty"

Trọng lực giết chết là những thứ mà những giấc mơ công nghiệp xoắn ốc sau khi xuống được thực hiện: đến từ giữa hư không (tốt, St. Danh sách tới 60 phần trăm giá bán nhạc nền của Sam Goody. Trong số album đầu tay của nhóm đơn lẻ, người Guilty, người có lợi thế ở đây vì sự đổ lỗi của vì nó ở SE7en và không trốn thoát khỏi L.A., và bởi vì, hãy cẩn thận với người mà bạn giết tối nay là một người trẻ tuổi nhất. - A.U.

75. The Wrens, “Hãy nghỉ ngơi đầu”

Một trong số 20 lần truyền ngọt ngào và châm chích từ tổ Hornets, đó là album thứ hai của Wrens Secaucus, một ổ đĩa thiêu đốt về sự bất lực và vô mục đích mà khôn ngoan kiểm soát được những cây đàn guitar ở cuối. Đau lòng ngay cả trước khi bạn xem xét cách tiên tri của nó, nó không được cho là sẽ trở nên đúng đắn đối với sự nghiệp của ban nhạc. - A.U.

74. Sebadoh, "Too Pure"

Trong tất cả các giáo dân bị ném đá để chỉ huy một bản nhạc bốn trong thập niên 90, Lou Barlow luôn nghe có vẻ nghiêm trọng nhất và trên Opus bất động sản tuyệt đẹp của Harmacy, anh ta xuất hiện để kiểm tra lý do tại sao: Một thứ gì đó còn thiếu trong cảm giác của tôi. ? / Một sự căng thẳng kéo theo nụ cười của tôi? ” Tất nhiên, Barlow mỉm cười ít hơn Aubrey Plaza và ông T kết hợp, và những dòng như lỗi lo lắng trong hệ thống của tôi khiến tôi sắc sảo và xấu hổ có thể là về chứng nghiện như gợi ý, hoặc họ có thể là đá Cherub chống lại, một người độc lập -Rock Hero đang đấu tranh để đi đến thỏa thuận với ngân sách phần chuỗi. - D.W.

73. Alice in Chains ,, Over Over Now (Unplugged)

Một vài thập kỷ bị loại bỏ khỏi Alice trong chuỗi MTV MTV đã rút ra, nó khó mà không đọc được ngay bây giờ như là một giá trị. Đây là bài hát cuối cùng trong đội hình cổ điển có tựa đề, và nó đã hát gần như hoàn toàn bởi tay guitar Jerry Cantrell, một thực tế cảm thấy đặc biệt quan trọng sau cái chết của thủ lĩnh danh nghĩa Layne Staley. Trong bài hát Video Unplugged, Staley chủ yếu ngồi trong sự suy ngẫm yên tĩnh, treo đầu, nhắm mắt lại, chỉ tham gia vào đoạn điệp khúc. Đường cao tốc được hài hòa, mắt chết và chán nản theo cách mà Cantrell và Staley hoàn thiện trong thời gian ngắn bên nhau: Đôi khi chúng tôi trả các khoản nợ của mình. - C.J.

72. lọ đất sét, lũ lụt

Nữ hoàng Amy Grant đã mở đường cho crossover của CCM, thập niên 90: Đây là một thập kỷ mà DC nói, Kirk Franklin, Michael W. Smith và Sixpence không ai giàu hơn tất cả đều làm giảm các bảng xếp hạng nhạc pop. Nhưng lọ - một gói những người hâm mộ bánh xích ướt từ một trường đại học Phương pháp ở Illinois - cũng đã có một số biện pháp của MTV Cred. Đoạn video ngoài mưa, mưa, kết hợp tốt với nhóm nhạc acoustic muddy muddy, được sản xuất bởi King Crimson tựa Adrian Belew. Nhu nguyên Noahic của họ đã thực hiện nghiên cứu cẩn thận về sự năng động lớn hiện tại: Gọi nó là mùi giống như Chúa Thánh Thần. - B.S.

71. Blur, những người theo khuôn mẫu

Khi nào ban nhạc này trở thành nhóm bốn? Đó là một kẻ mài mòn, vui nhộn, tiếng vang đối với các cơ quan nhà giả. Ngoài ra, Damon Albarn, gần như chắc chắn sử dụng thuật ngữ rập khuôn của người Hồi giáo-đó có thực sự là một giả định được thể chế hóa vào giữa những năm 90 mà nước Anh bảo thủ không có đời sống tình dục? Không có vấn đề gì, anh ấy đã có vợ và băng sex trên đài phát thanh: sau hai năm trước khi Pam và Tommy thậm chí lên web. - D.W.

70. Lemonheads, "Nếu tôi có thể nói chuyện, tôi sẽ nói với bạn"

Những người chanh đã xây dựng một sự nghiệp từ một cuộc hôn nhân ngoài kiếp giữa những giai điệu ngọt ngào, ngây thơ và lời bài hát buồn tẻ, buồn bã (thường được lấy cảm hứng từ thủ lĩnh Evan Dando, đấu tranh với nghiện ma túy). Nếu tôi có thể nói chuyện, tôi sẽ nói với bạn, đại diện cho lý tưởng Platonic của sự sắp xếp này: một tình yêu chi tiết về chi tiết vui nhộn, vui nhộn của nó bằng cách tham chiếu đến Zoloft, Khmer Đỏ và Mein Kampf, giữa Các chủ đề nâng cao khác. - Trại Zoe

69. Con gái chống lại con trai, Nhấp vào nhấp chuột ”

Không phải sau rock, mà là hậu nhạc-sau punk, hậu-Hardcore, sau grunge, sau tại Alt-Alt. Trong tiếng guitar-Harmonic guitar gây cháy nhất kể từ khi Big Black, Kerosene, Scott Scott McCloud quá phụ thuộc vào sự tự ái đã mượn jamc để nói rõ hơn là hoàn toàn cần thiết " - A.U.

68. Lươn, "Novocaine cho linh hồn"

Tất cả những gì bạn thực sự cần biết về sự thay thế của9696 là Eels có một cú đánh số 1 - một bản bắt đầu với lời bài hát Cuộc sống rất khó khăn / Và tôi cũng vậy, không kém. Novocaine cho linh hồn là người không cần thiết như đá, nhưng nó hoàn toàn đại diện cho loại cameo bên trái quyến rũ mà bạn tìm thấy với sự đều đặn trên đài phát thanh nhạc rock giữa thập niên 90, và nó rất thú vị cho chính xác Hai tháng trước khi nó nổ ra. - A.U.

67. Đếm quạ, "Một tháng mười hai dài"

Thậm chí không thể xảy ra hơn sự xuất hiện của Adam Duritz với tư cách là một biểu tượng tình dục là những gì phục hồi các vệ tinh một nửa bản ballad của một tháng 12 năm tháng 12 đã được thực hiện: một video đóng vai chính trong hai người bạn nữ dẫn đến Duritz, vẫn còn bị khuấy động và Melancholic đủ để thực sự khiến bạn cảm thấy tồi tệ với anh ấy. - I.C.

66. Brainiac, "Không có gì thay đổi"

Có lẽ ít nhất là dễ cháy của những người ghi bàn điên cuồng được tìm thấy trên các nhánh rít của Brainiac, trong couture tĩnh, mà không phải là người nói nhiều. Những cỗ máy bị nứt của Dayton Math Rock vẫn nghe giống như một quả bom thời gian trên không có gì thay đổi, chỉ là một trong đó đồng hồ đếm ngược thực sự hiển thị: Tiếng hét nếu bạn muốn hét lên Đàn guitar đã rít lên đủ cho tất cả mọi người. - A.U.

65. Mặt đường, "Hãy cho nó một ngày"

Trong những năm xung quanh mặt đường Vỉa hè năm 1995 Stoner Epic Wowee Zowee, Stephen Malkmus thực sự đã củng cố món quà của mình cho GAB. Hãy cho nó một ngày, từ những kẻ phạm tội hình sự Pacific Trim EP, là một trong những tiếng twister lưỡi nhất của anh ta. Nhưng điều này không chỉ đơn thuần là sự sibilance nghệ thuật, sử dụng một tài khoản trừu tượng về các thử nghiệm phù thủy Salem như một bài học đối tượng về xu hướng xã hội đối với bài ngoại và xấu hổ. Cuộc trò chuyện thời gian bị vấp ngã có cảm giác như một cuộc trò chuyện nặng nề với một người bạn lớn trong lịch sử trong một phòng ký túc xá ẩm ướt-một lời nhắc nhở rằng vỉa hè không bao giờ thực sự là kiểu boy-boy mà báo chí ban đầu tuyên bố. Don Tiết bị lừa dối, họ quan tâm rất nhiều.

64. Superdrag, Bucked Out Out ”

Một trường hợp hoành hành của Britpop Envy từ Knoxville, Tennessee, (!!) Buzz Bin Crashers tốt nhất, chiếc Pachelbel Canon của Pachelbel đã nhanh chóng, thú vị và đủ bùng nổ để kiếm được thủ lĩnh John Davis thuốc lá rút tiền mặt của anh ta ở cuối video. Nó sẽ làm cho ai đó xuống nếu Superdrag không bao giờ phát ra âm thanh sau khi bị hút ra? Có lẽ không, nhưng don không quên rằng điểm đến của Ursa Major cũng rất đẹp. - A.U.

63. Sheryl Crow, "Nếu nó làm cho bạn hạnh phúc"

Sau thành công của câu lạc bộ âm nhạc tối thứ ba được viết cùng một bản nhạc thứ ba và bản hit vui vẻ của nó, All All Wanna Do Do, ông Sheryl Crow đã quay đầu, hình thành LP, Dark 96, Dark Dark, cùng tên của LP gần như hoàn toàn. Một cách thích hợp, Imsidian Crown Jewel, nếu điều đó làm bạn hạnh phúc khi thấy ca sĩ dễ bị tổn thương nhất, cũng như sự tự tin nhất của cô ấy: một nụ hôn giòn, tuy nhiên, cay đắng, cuối cùng là một người kiên định mang theo nó. - Z.C.

62. Doll goo goo, "khỏa thân"

Khoảnh khắc cuối cùng khi Johnny Rzeznik và Paul Westerberg có thể được đề cập một cách hợp lý trong cùng một câu, và một mẫu cho định mệnh âm nhạc của James Alex, như mọi thứ đều hài lòng khi gặp tôi. - A.U.

61. Chủ tịch Hoa Kỳ, Peaches Peaches

Tình yêu làm cho bạn làm những điều ngớ ngẩn-như hát về trái cây yêu thích của bạn với niềm tin gầm gừ là 120 phút Eddie Vedder hoặc Chris Cornell. Vâng, thực sự: ca sĩ chủ tịch chính Chris Ballew đã viết bài Peaches, vì một cô gái anh ấy đã phải lòng có một cây đào trong sân của cô ấy. Nó không đặc biệt sâu (không giống như cái hố ballew chọc vào những con kiến ​​để che giấu), nhưng đó -Baiting điệp khúc. - R.B.

60.

Vì vậy, nhiều chàng trai, rất ít miễn dịch! Amos tìm thấy Reverie trong bệnh tật trên đây, đĩa đơn đầu tiên trong album tự sản xuất đầu tiên của cô, Boys for Pele. . Nhưng có rất ít lời trách móc ở đây: Harpsichord thăm dò của Amos, dẫn cô đến những người yêu thích và các nhân vật có thẩm quyền, trong khi vòng trống AU Courant kéo chân nó. Salvo thực sự là góa phụ chuyên nghiệp của người Viking, người có tài liệu tham khảo của Star Starf ** Ker, đã bắt gặp một tai auteur công nghiệp nhất định. - B.S.

59. Bikini Kill, Quần Capri Quần

Quên trong một khoảnh khắc rằng họ là những huyền thoại tu từ, vì album ít cách mạng nhất của họ, từ chối tất cả người Mỹ, cầu xin bạn. Sau đó, lưu ý làm thế nào những nỗ lực của họ trong Power-Pop và Glam và Songring-có gần như một trung bình ở đây-vẫn gầm lên khỏi cổng. Riff của Nugget, người hâm mộ đầu tiên có thể tin rằng, tiếng trống chặt chẽ hơn, và ở đó, không có cách nào để gọi điện vì tôi thích bạn / Nhưng em bé đó là một trò chơi sai. - D.W.

58. Nerf Herder, Van Van Halen

Steadfastly giữ nó xuống cho Nerd Rock trong hai thập kỷ tán tỉnh Weezer với sự chấp nhận chính thống và/hoặc rối loạn tâm thần hoàn toàn, thì Van Van Halen, vẫn là Nerf Herder, sự nuông chiều của fanboy hài lòng nhất. Sự thích thú hơn trong chuỗi chiến thắng thời kỳ của ban nhạc Roth Roth là toàn diện và phấn khởi, và sự phản bội tại Sammy Hagar Switchover rất đau lòng và quá căng thẳng. Mặc dù vậy, nó đã được 30 năm kể từ 5150, các bạn, có lẽ đó là thời gian để dành cho lý do tại sao điều này có thể là tình yêu khác. - A.U.

57. Archers of Loaf, Hồi Chumming the Ocean

Bất kể tất cả các sân bay của các quốc gia là những đồng cỏ danh lam thắng cảnh đơn lẻ và sự tương đồng vui nhộn của nó với Gold Gold Soundz, thì dừng lại so sánh chúng với vỉa hè. Sau đó, bỏ qua một vài bài hát xuống đến bản ballad kỳ diệu này (và kêu) chờ đợi bản ballad về một thợ lặn trong một cái lồng bị cá mập nuốt chửng. Trên cây đàn piano trống rỗng, những dòng như là The Deep is in Riot, bờ biển yên tĩnh, tổng hợp nỗi sợ hãi của một S.O.S. với ngân sách nhỏ hơn nhiều so với nước mở. - D.W.

56. Republica, “Sẵn sàng để đi”

Quốc gia thay thế, bước đột phá lớn nhất vào 2 lãnh thổ không giới hạn, nữ thủ lĩnh Republica Saffron mở rộng lên đỉnh của các tòa nhà cao nhất để phát sóng sự chuẩn bị của cô ấy về việc thu nhỏ guitar đã tăng gấp ba lần trên luận án bài hát. Mùa khai mạc WNBA, không thể yêu cầu một bài hát hay hơn. - A.U.

55. The Wallflowers, Đại lộ số 6 Heartache

Trước khi bị mù bởi đài phát thanh Massive của Wallflowers, cuộc tấn công của One One, bạn có thể nâng một chiếc bật lửa để đưa con ngựa xuống đĩa đơn đầu tiên của con ngựa, The Heighing, Avenue Avenue Heartache. Jakob Dylan đã viết bản ballad khi anh mới 18 tuổi và sống ở New York, quan sát một người đàn ông vô gia cư ngồi bên ngoài cửa sổ chơi cùng một bài hát mỗi ngày - cho đến khi anh biến mất. Việc củng cố thêm tín dụng cụ thể hàng thập kỷ của nó đã đếm được Crows, Adam Duritz hài hòa trong nền, một thẻ Trump đẹp cho vòng đua âm nhạc tiếp theo của bạn. - R.B.

54. Địa phương H, Giới hạn cho sàn nhà

Thường được biết đến với tên gọi là bài hát ‘copacetic, một trong những người bị ràng buộc về cơ bản là The Simpsons, bạn có bị mỉa mai không, anh bạn? Trao đổi ở dạng âm nhạc. Địa phương đã bị loại bỏ một cách không công bằng khi là một người Nirvana bị hoài nghi - không công bằng, vì những người ngay lập tức vội vã như một cửa hàng CD đã qua sử dụng đã bỏ lỡ trên High High Fivin 'và về mọi thứ. - I.C.

53. Soundgarden, trên tay tôi

Hầu hết các bài hát hay nhất của Soundgarden, nằm trong một không gian âm thanh trong bóng tối, nhưng không phải là gánh nặng trong tay tôi - bản ballad giết người khàn khàn này được đặt vững trong mặt trời rực rỡ, nhiều spaghetti phương Tây hơn Seattle Grunge. Và nếu một cuộc tranh chấp cao cấp MC được Chris Cornell không có âm thanh hoành tráng với bạn, tôi có thể tưởng tượng ra những gì sẽ làm. - Z.C.

52. Stabbing Westward, “What Do I Have to Do?”

Trent Reznor would rather die than give you control and wanted to f**k you like an animal. Stabbing Westward was begging (in low-register croon, no less) to know what they had to do to make you want them. So with all due respect — and respect is due — to God Lives Underwater, Gravity Kills, and Machines of Loving Grace, this spot is reserved for the thirstiest of the alt-industrial bandwagon hoppers. — I.C.

51. Fiona Apple, “Shadowboxer”

Few could articulate the emotional Russian Roulette of staying pals with an ex as well as the perennially brooding Fiona Apple. “Once my lover, now my friend,” she growls over thundering piano on her debut single, before astutely pointing out what few have the courage to acknowledge in this scenario: “What a cunning way to condescend.” The unpredictability of this “relationship” has rightly rendered her tense and furious, but Apple’s not going down without a fight. — R.B.

50. Marilyn Manson, “The Beautiful People”

In retrospect, perhaps Manson’s most transgressive act was nicking Gary Glitter’s rhythm. Co-producer Trent Reznor helps keep things crispy: Twiggy Ramirez’s sneering-rhino riffing, Ginger Fish’s bone-spider stickwork, and Mr. Manson’s curdled croak. His morbid ohhaaahhhhs are the glammy scaffolding on a towering pop-metal edifice, one that drew enough supplicants to be a minor denomination unto itself. If his nihilism was a little on the nose, well, so is a sucker punch. — B.S.

49. Imperial Teen, “You’re One”

“You kiss me like a man, boy / You take it like a man, boy,” was released to radio in May 1996. Korn hedged on “All day I dream about sex” until March 1997. But why did they even bother? A cheery quartet of pop-circuitous women and gay men were making alt-rock quietly bolder than anyone in extremis could comprehend. — D.W.

48. The Promise Ring, “A Picture Postcard”

Nothing Feels Good is literally the book on emo. “A Picture Postbook” is simply archetypal emo in 1996, refusing to abide by cadence, key, and production values lest it rob “Don’t forget to kiss me if you’re really going to leave / Couldn’t you take the second bus home?” of the nervy, overwhelming urgency it deserves. “I’ve never wrote in perfect lines?” Like hell you haven’t, Davey. — I.C.

47. The Refreshments, “Banditos”

“I got the pistols, so I’ll keep the pesos / Yeah, that seems fair,” was just one more fantasy of f**king the world over in the ‘90s. Why? Because it’s full of stupid people, of course. The Refreshments’ one perfect moment of post-“Interstate Love Song” power-pop resulted in a classic that some people definitely still think was by the Replacements. They sugar-tanked the sheriff, and they did in fact tire-slash the deputy. — D.W.

46. Goldfinger, “Here in Your Bedroom”

Goldfinger’s debut single was also their most successful song, inspired by lead singer John Feldmann’s romantic entanglement with a department store clerk — more specifically, those glorious, innocent days before the first hookup, and the inevitable downfall after. The track cloaks love’s uncertainty (“Will you still feel the same?”) in upbeat poptimism, imbuing love’s guess-work with some much-needed glee. — Z.C.

45. Stereolab, “Tomorrow Is Already Here”

Stereolab had already titled a song “John Cage Bubblegum” and already wrote their destiny: to be the poppiest experimental band of all time. Whether by inspirational budget or band peaking naturally, capitalist label Elektra and their Marxist signees achieved a mutual dream — one in which rickety beauty wound up like a Jack-in-the-box juxtaposed with the guileless repetition foisted on us by both Neu! and the Spice Girls. Follow the bouncing ball: “Originally this setup was to serve society / Now the roles have been reversed / That want society to serve the institutions.” — D.W.

44. Foundations of Wayne, “Radiation Vibe”

Seven years before their Rachel Hunter and Ridgemont High fantasies brought them to the Top 40, “Radiation Vibe” established Fountains of Wayne as modern rock’s most skilled purveyors of obtuse-angled power-pop. The group would dive into Kinksy third-person class commentary soon enough, but in the perennially warm-weather mid-’90s, the major-chord wavelength they were grooving on was still too sun-soaked for such grey-skied concerns. — A.U.

43. Neutral Milk Hotel, “Song Against Sex”

Before Jeff Mangum took to writing surrealist historical fiction, he was a twentysomething singer-songwriter writing about sex and suicide. Despite the puritanical suggestions in the title of Neutral Milk Hotel’s first LP’s opener, what made Mangum’s work special from the start was the way his art loudly echoed the cacophony of youth: In under four minutes, “Song Against Sex” has oblique references to Biblical miracles, queer desire, escapist drug use, and the teenage assumption that any action you take can bring the world around you crumbling down. There’s no chorus, because a refrain like that would help you make sense of the whole messy enterprise. The whole point of “Song Against Sex” is that the world’s not that easy.— C.J.

42. Ash, “Goldfinger”

Ash were the pop-punk band with the Midas touch in the mid-’90s, proving with “Goldfinger” that they could take a song about listening to the rain while waiting for your girlfriend to sneak over and make it sound downright generational. Still teenagers when recording debut LP 1977, the Irish trio took a characteristically impatient approach to the quiet-loud dynamic that ruled the day, not even waiting until the second line of “Goldfinger” to interject with their full-band wallop, leaving the song sounding as restless and over-stimulated as being 17 actually feels. — A.U.

41. Orbital, “The Box”

U.K. concept-house duo Orbital’s most Amp-ready moment, a radioactive music box of a single that married the queasiness of jungle to the violence of big beat and the fragility of trip-hop. The stop-motion video was the missing ingredient, a time-lapsed nightmare that brilliantly illustrated pre-millennial paranoia, even before the clip’s chilling climactic pronouncement: MONSTERS EXIST. Just imagine how scary the entire package would be in 2016. — A.U.

40. Gin Blossoms, “Follow You Down”

The gentlest peddlers of ‘90s pop-rock, Gin Blossoms no doubt soundtracked a lot of stolen glances with this harmonica-propelled jam. There’s no resisting “Follow You Down,” with its easy melody and singer Jesse Valenzuela’s amorous promises, but lest you write them off as total pushovers, the Blossoms show some thorn with a gnarling bridge solo and a chorus hedge: “I’ll follow you down — but not that far.” — R.B.

39. Tracy Bonham, “Mother Mother”

It’s every parent’s worst nightmare: the beloved daughter checking in from afar, asking perfunctory questions (“How’s the weather? How’s my father?”) to distract from the turmoil they (correctly) imagine is transpiring on the other end (“I’m hungry / I’m dirty / I’m losing my mind / EVERYTHING’S FINE!!”). Powerlessness is inherent in every facet of the song’s construction — its barely-there chord progression teetering on the edge of insanity, as well as Bonham’s throat-shredding “reassurances” — and yet, in owning up to her own failures, Bonham manages to attain control, however fleetingly. Not that it’ll help her parents sleep at night. — Z.C.

38. Tortoise, “Djed”

Despite helping midwife “post-rock” into existence, Tortoise weren’t a particularly interesting band. Ideas boiled under their surface, but that surface was always fogged up; few compositions sounded like a final edit. So the 20-minute yowza “Djed” feels like a send-up of that very notion: a suite of intros and codas, dubby grooves and Krautrock photo negatives, with plenty of fleeting thoughts that could’ve been expanded into something far less absorbing. “You think what we do is a sketchbook?” Tortoise tease on the Millions Now Living Will Never Die opener. “Well, here it is, page by page.” — D.W.

37. Cibo Matto, “Sugar Water”

The enigmatic highlight of debut album Viva! La Woman, Cibo Matto’s hypnotic “Sugar Water” was versatile enough to be used both as MTV bumper music and the live accompaniment to the all-time sexiest Buffy scene — not to mention the soundtrack to its own splitscreen mindf**k of a music video. This camel-paced creeper allowed you to dictate your own level of immersion: You could fully transport to the duo’s dimension of buildings changing into coconut trees, or you could just clap along to the year’s catchiest “La, la, la” chorus. — A.U.

36. Bush, “Swallowed”

Bush hired Steve Albini for the cred, Albini did it for the check, or at least to prove just how principled he is about Electric Audio being equal opportunity. Either way, everything about “Swallowed” — its title, its “warm sun, feed me up” opening lyrics, its fashionably trashy video treatment — rubbed your nose in the foul odor of unwholesome quid pro quo, fitting for alt-rock’s most shamelessly slutty band. — I.C.

35. The Wonders, “That Thing You Do”

The GOAT of fictional songs, the Beatles-mining “That Thing You Do” found audiences well beyond its titular film, which shouldn’t be much of a surprise — it was authored by Fountains of Wayne pop savant Adam Schlesinger. Though it never reached the level of ubiquity its movie portrayed, “That Thing You Do” would go on to peak at No. 41 on the Hot 100 and inspire covers from actual boy band ‘NSYNC and pop-punk foremen New Found Glory, allowing the Wonders a legacy most IRL ’96 rock bands would break the fourth wall for. — R.B.

34. Lush, “Ladykillers”

Once awash in a sea of Cocteau reverb and falsetto, Lush had stripped to near-Elastican efficiency by 1996’s Lovelife, proving the costume change a wise one with the blistering bird-flip “Ladykillers.” Inspired by some combination of Liam Gallagher, Anthony Kiedis, and Weezer bassist Matt Sharp — hey, at least they eluded Ed Roland’s clutches — “Ladykillers” excoriates the unchecked narcissism of rock-band dudes while exposing their predatoriness (“I’m weak and he was so persistent / He only had to have me ’cause I put up a fight”). But once bitten, twice shy: “Hey girls, he’s such a ladykiller / But we know where he’s coming from, and we know the score.” — A.U.

33. Modest Mouse, “Dramamine”

Two decades ago, a local Washington state band with a penchant for cryptic lyrics and woozy melodies released their first record. Its opening track took chances with the audience’s attention, clocking in at almost six minutes and spending more time developing a gorgeously anxious guitar line and impatient-sounding percussion than its verses, which singer Isaac Brock spat out in queasy chunks. For a track named for a motion-sickness pill, it certainly didn’t sound like the drugs were doing their job. — R.B.

32. Pulp, “Something Changed”

The fifth A-side pulled from Different Class, “Something Changed” might’ve been Jarvis Cocker’s all-time finest lyric, a sliding-doors ballad in which its protagonist is momentarily stricken with paranoia over how close he came to having never met the love of his life. What would be a smotheringly schmaltzy lyrical conceit in anyone else’s hands is delivered by Cocker with the true anxiety of anyone that’s ever found real happiness in another person, and spent the rest of their life waiting for the curtain to be lifted on all of it. “Where would I be now if we’d never met? / Would I be singing this song to someone else instead?” None of us know, and all we can do is hope we never have to. — A.U.

31. Manic Street Preachers, “A Design for Life”

The Manic Street Preachers were undoubtedly told that this was the end after the tragic disappearance of lyricist and spokesperson Richey James Edwards in 1995. But the remaining trio regrouped around solidarity and strings with 1996’s triumphant Everything Must Go and its signature torch song, “A Design For Life,” the most anthemic song ever to begin with the word “libraries.” The cinematic waltz was worlds removed from the U.K. Guns N’ Roses aspirations of the group’s 4 REAL days, but “Design” achieved a stature and power beyond what even Edwards could’ve imagined, by staring down legitimate oblivion and finding the strength to keep preaching. — A.U.

30. Pearl Jam, “Off He Goes”

No Code was no more experimental than Tiny Music… From the Vatican Gift Shop. Which is to say, post-Cobain alt-rock was trying to figure out what it was supposed to be all-around: Imitators became the real deal, and the real deal was imitating Neil Young. This may have been a bad thing in the eyes of Ticketmaster, but for the 1990s’ greatest balladeers, it was another leaf to turn over. Centerpiece “Off He Goes,” which radio respectfully passed on, is Pearl Jam’s “New Slang.” It’s the beauty and grace of stillness, and a couple of chords deployed for the bare minimum of drift. It’s a model of restraint from an era when anything went. Today, it doesn’t sound like it’s from any era at all. — D.W.

29. Luscious Jackson, “Naked Eye”

An unlikely — well, in most years — Top 40 hit from these Beastie-approved genre stir-fryers, this circuital jam of overlapping hooks and disappearing grooves somehow ended up passing for mid-’90s mall music. The song was nonsensical but irresistible, the absurd tension of its half-rapped verses soothingly eased with a cooed “And it feeeeels allriiiiight…” and a drum fill taking off into its soaring chorus. The airport-set video, which starts off like a noir heist but ends like Almost Famous with an identity crisis, seems as good a metaphor for the alt-rock ’90s as any. — A.U.

28. R.E.M., “How the West Was Won and Where It Got Us”

With Automatic for the People, R.E.M. achieved a grandeur that seemed unthinkable as recently as “Stand,” and they followed it up with the glam-trash tsunami Monster just in case we got the wrong idea. But on New Adventures in Hi-Fi, their last great album, they harnessed both impulses in one place, with the stately “How the West Was Won and Where It Got Us” ushering in “The Wake-Up Bomb” without breaking a sweat. “West” was more than that, though: possibly their greatest opening track, and definitely their most elegant, a beast of depression with Stipe’s deadened delivery offering grayscale poetry like “the canary got trapped in the uranium mine.” The comforting piano riff and unsettling, hearing-test sax-synths give it a light touch — like a distant thunderstorm before the drummer quits and the economy collapses. — D.W.

27. Björk, “Possibly Maybe”

Part of Björk’s brilliance as a songwriter over the years is the readiness with which she’s delved into confused feelings and muddled headspaces. Sonically, “Possibly Maybe” may be one of Post’s more straightforward songs, but its emotional scope is ambitious, compressing the brain-scrambling feelings experienced over the whole course of a relationship into a tidy five minutes. To borrow one of her own metaphors, she’s always been singularly adept at mapping the topography of complex emotional landscapes, and here she obliquely admits it; when she sings “uncertainty excites me,” she’s talking about the feelings of boundless possibility in a new relationship, but it’s also shorthand for everything she’s embraced throughout her catalog, the constant newness and reinvention. — C.J.

26. Alanis Morissette, “Head Over Feet”

Living in 2016 as denizens of the Tinder Age, it’s easy to forget that romance isn’t completely dead — just go back 20 years, to Alanis Morissette’s tear-jerking “Head Over Feet.” It’s the story of a downtrodden, jaded woman who slowly learns to let down her guard and surrender her heart — but importantly, not her autonomy — to genuine, good love. If only more of us had her luck, or her harmonica skills. — Z.C.

25. Wilco, “Misunderstood”

Being There’s leadoff cut begins as a sympathetic portrait of a never-was who stomps back home with his songs. Jay Bennett’s organ cuts the small-town night; Jeff Tweedy pops up in the reflection of a compact disc and invites the guy to a house party. By the end, though, he’s hollering insults over a lurching full-band attack. What was tender is now tenderizing: “I’d like to thank you all for nothing at all,” Tweedy shouts, while the guitars flatten everything in sight. The shambolic bile later spread in “Via Chicago” and “I Am Trying to Break Your Heart” begins here. — B.S.

24. Stone Temple Pilots, “Big Bang Baby”

Especially after the tragedy of Scott Weiland’s death, it’s easy to look back at Stone Temple Pilots and only see their darker moments. But the drug ballads are far outweighed in their catalog by moments like “Big Bang Baby” — which turns a potentially heavy meditation on the perils of having the world’s eyes trained upon you into a sort of cheap-seats-scorching glam-rock strut and a video that casts them as low-budget TigerBeat heartthrobs. They never were and they know it; just four dudes from San Diego who somehow got famous as f**k and feel a little weird about it. That can be a dark thing, but “Big Bang Baby” finds them treating it like the joy that it can be — or, to quote Weiland riffing on Mick Jagger, as “a laugh, laugh, laugh.” — C.J.

23. Afghan Whigs, “Faded”

The greatest slide-guitar power ballad this side of “Layla,” wherein alt-rock’s Soul Brother Number One climbs Honky’s Ladder to heaven and bids the angry dog-collared boys of grunge au revoir. — I.C.

22. Sleater-Kinney, “I Wanna Be Your Joey Ramone”

Sleater-Kinney snarled at success just as they prepared to indulge in it. “Pictures of me on your bedroom wall” feels like a quaint bar for success now, but it was honest hero worship — then “Invite you back after the show / I’m the queen of rock’n’roll” mocked that reverence. Carrie Brownstein and Corin Tucker battled for onomatopoeic supremacy in the chorus. And that last line, “It’s fine ‘cause it’s all mine,” shot Courtney Love a look. Semi-fame, here they came. — D.W.

21. 311, “All Mixed Up”

On the spectrum of white dudes appropriating Jamaican textures, Fugazi claims one pole. The other belongs to Fugazi’s onetime opening act: 311, the pride of Omaha. Thin reggae strokes alternate with headcold riffage; the dog’s breakfast of rap/ragga vocals culminates in very burnt toasting. So of course it’s a jam: an airless, posi pop-rock planet — produced by Ron Saint Germain, of I Against I fame — around which 311 lofted many moons. — B.S.

20. Foo Fighters, “Big Me”

This brief highlight from Foo Fighters’ debut, which successfully jumpstarted Dave Grohl’s post-Nirvana career, fell on the softer side of the band’s trademark quiet-loud repertoire. But that didn’t stop midtempo charmer “Big Me” from ringing out: With the viral success of its happy-go-lucky Mentos-parodying music video, Nirvana’s cuddlier cousins were forced to stop playing “Big Me” live because audience members would literally pelt them with the mint candy. Disappointed fans hoping to hear the song could just go home and turn on MTV for 15 minutes. — R.B.

Three important rules for Buzz Bin success: Make sure you start with a discordant guitar riff. It should be piercing, intriguing, jarring, but not alienating. Build on it with verses that imply social commentary and feel like a reference to something from pop-culture history without being totally clear as to what with either. You don’t need to let people know exactly what you’re doing, just make clear that you’re doing it. Then cap it with a chorus that feels cathartic, yet soothing, loud, but hollow. And if you want to pair it with an over-dramatic high-school video with a lot of making out and possible homoerotic undertones, YOU CAN DO THAT TOO! EVERYONE WILL LIKE IT!! IF YOU JUST LISTEN TO MY PLAN: THE MID-’90S GUIDE TO ALT-ROCK POPULARITY!!!! —A.U.

18. Underworld, “Born Slippy .NUXX”

The original Born Slippy was a greyhound whose race paid off. The original “Born Slippy” was a propulsive, baroque techno single. This “Born Slippy” bears no relation: It’s a pep talk paired with a panic attack, a one-man recap of a night spent sinking too many pints and missing too many chances. Beatific echoing synths yield to relentless, hollow thud: the club as haunt. Karl Hyde oozes quick-cut imagery; every time he spits “boy” it lacerates a little more. Danny Boyle sowed its salt into Trainspotting’s final scene, which gave the one-time B-side its sweaty afterlife. — B.S.

17. Sublime, “What I Got”

Sublime had already spent years as ska-punk-funk misfits by the time they released their 1996 album Sublime, but in less than three minutes they’d cement their place as all-is-full-of-love vibe vendors for generations of stoned teens to come. “What I Got” is he most winning variation of the sort of good feelings the band pushed throughout their career — made tragically poignant by the sudden loss of frontman Bradley Nowell to a heroin overdose in the months leading up to its release as a single. Looking back, it feels like a song about blindly pressing forward and failing, while managing to sound like the way Venice Beach smells in the summertime (like the Ocean, bodybuilder sweat, and California’s finest medical-grade stuff). Spin it again, it’s okay if you get a few tears in your bongwater. — C.J.

16. Green Day, “Brain Stew”/”Jaded”

What does insomnia-fueled insanity sound like? Is it a tortured scream? The roar of static? A fevered drum beat? For Green Day, the madness is actually pretty mundane — a slow, mechanical guitar riff gradually lurching into the void in an unyielding arc, before Billie Joe is woken up by a 90-second panic attack. — Z.C.

15. Primitive Radio Gods, “Standing Outside a Broken Phone Booth With Money in My Hand”

Riding high on an air-traffic controller’s salary, Chris O’Connor made a record. He credited it to a fake act; it went nowhere, but he mailed a spare copy to the Cure’s label, which flipped. This flukiest of alt-rock hits is a downcast take on Lou Reed’s similarly fluky “Walk on the Wild Side,” with a clanging hip-hop drum track, a bedroom piano solo, and a nervy B.B. King vocal sample, all slightly inhabited by O’Connor’s 3:00 a.m. philosophizing. It’s still a high point for American trip-hop, and a glowing precursor to Moby’s downtempo breakthrough. — B.S.

14. Radiohead, “Just”

The seventh track on Radiohead’s sophomore album is a hallmark for anyone who favors the U.K. titans’ six-string beginnings. It was guitarist Jonny Greenwood’s time to shine — his searing arrangements nearly drown out Thom Yorke’s trembling vocals entirely. And that doesn’t even include the stuff near the end: The last thirty seconds of “Just” are all Greenwood’s, as he wraps with a twitching, glass-shattering solo loud enough to rival Doc Brown’s super-amp. — R.B.

13. Belle and Sebastian, “Get Me Away From Here, I’m Dying”

Twee titans Belle and Sebastian had an enviable ’96, releasing both their debut Tigermilk and its classic follow-up, If You’re Feeling Sinister. “Expectations” and “The State I Am In” are darling, but if you’re going to pick just one for the books, it has to be from Sinister. “Get Me Away From Here, I’m Dying” is the sound of a heart bleeding onto the page, and its literary motif is a clever way into the cherished indie-pop desire to escape someplace soft and secret, if only in one’s imagination. It all wells up with Stuart Murdoch’s heart-wrenching chestnut about pens and swords: “I could kill you, sure / But I could only make you cry with these words.” Tell us about it. — ANNA GACA

12. Spacehog, “In the Meantime”

Spacehog may not have achieved massive success following their 1995 debut, Resident Alien, but they did proffer up ’96’s glammiest moment — and what a triumphant victory cry it is. Between the soaring falsetto hook, the limber soft-funk verses, and the leaden crunch of the guitars throughout, the Britpop-bypassing U.K. quartet managed to balance Queen’s bombast with Radiohead’s taut alternative rock, bridging British rock’s past and present, achieving all-too-temporal international success in the process. — Z.C.

11. The Chemical Brothers, “Setting Sun”

A time-jump of a big-beat single, neurons firing between Tom Rowlands and Ed Simons until the thing collapses from epileptic shock halfway through. Noel Gallagher shows up to add an air of epoch-making, but he doesn’t anchor the thing as much as provide an unreliable narrator for the hallucinogenic voyage. Siren flares stream across the sky, drums speak in tongues, and tomorrow still ain’t got a f**king clue. — A.U.

10. Butthole Surfers, “Pepper”

Even as Butthole Surfers moved over the years toward the pop limelight — or at least as much as a psychedelics-obsessed wrecking crew of Texas weirdos can — they kept the terrifying strangeness inherent in their long history of body-horror noise rock. Case in point: the cover of their 1996 album Electriclarryland, which features a No. 2 pencil buried to the hilt in some poor sap’s eardrum. That album also included their unlikely crossover moment, “Pepper,” which paired another of frontman Gibby Haynes’ deranged rants about death with a dust-coated slide-guitar croak and post-“Loser” drum shuffle. The track plays out like a sort of Final Destination story for Texas kids, as the song’s cast of characters are plucked off one by one by the perils of youth. This being a Butthole Surfers song, there’s little reason or redemption, just a fury of guitar grime and gritted teeth. — C.J.

9. The Cardigans, “Lovefool”

A band out of time was a band right on time in 1996, the perfect year for a bunch of blonde Swedes who put the ABBA in Sabbath to score a hit big and beautiful enough to make Beyoncé swoon. “Lovefool,” a disco song with zero flaws disguised as alt-rock novelty, didn’t spark a mirrorball resurgence, even as it loomed over so many revivals with much less to show for them (neo-lounge!). But it justifiably conquered radio, thanks to an un-programmed funk that mostly went away again until Daft Punk’s “Get Lucky.” The song’s title neatly, literally sums up its sweet ‘n’ sour hook. It’s a good thing that Nina Persson’s timbre is best likened to a nice, post-coital sigh; “Pretend that you love me” might crush us all to death if not. — D.W.

8. The Prodigy, “Firestarter”

“Incendiary” was one of the last words you’d use to describe the majority of alt-rock in ’96, the golden age for rock stars who looked and sounded about as ambitious and impassioned as the Guy on the Couch. But then the Prodigy and their demon-haired face-of-the-franchise jumped the Atlantic, and suddenly aggro had a future in rock again. “Firestarter” did as promised, striking a match underneath American rock radio with its filleted Breeders sample, borrowed Art of Noise shrieking, and shrapnel-shooting breakbeat, forming the mold followed by action-movie trailers and X Games soundtracks for the rest of the decade. It could’ve made the Prodigy the Sex Pistols of the ’90s, but Keith Flint wasn’t really the Antichrist or even an anarchist, just a smartly dressed puppet filling a deep void of punking instigation. — A.U.

7. No Doubt, “Just a Girl”

So singular and goofy is the whiz-bang new-wave riff from No Doubt’s first big single that I still remember my first time hearing it. I was 13, I’d just gotten my first period, and I’d never been more uncomfortable or terrified in my life. There was no one I could talk to; fortunately, Gwen Stefani was speaking to me. Don’t you think I know exactly where I stand? Her words plugged pride into frustration, and the result was enough irresistible jump-around power to fuel dozens of bedroom dance parties. “Just a Girl” spoke to the suburban teen girl as well as anything ever has — it’s in the opening scene of Clueless, for God’s sake. Twenty years on, Stefani has never needed any other introduction. — A.G.

6. Weezer, “El Scorcho”

“El Scorcho” is the song that Harvard built. When you’re a grizzled geek with several years on the other freshmen — hobbling around the Yard with a steel brace on your leg, natch — confidence doesn’t come easily; hence, the song’s central unwieldy, wandering guitar riff, as endearingly awkward as a former goody-goody double-fisting 40’s at their first college party. To Cuomo, love is pain — so when he does manage to muster up the courage to ask the cello-playing object of his affections to a Green Day concert, only to be shot down with a quipped “never heard of them,” he slips further into the existential void with relish. Listening to Cuomo spill his guts certainly qualifies as schadenfreude (or at the very least, secondhand embarrassment), but then again, who hasn’t been the victim of doomed schoolyard infatuation? Ultimately, the universal wincing/weeping of “El Scorcho” is what keeps it current: Braces come off, students graduate, but young love’s wounds remain. At least they inspire great songs. — Z.C.

5. Garbage, “Stupid Girl”

Don’t let its name or chiding chorus fool you — “Stupid Girl” is one of the strongest, most pervasive anthems of empowerment of the 20th century. Musically, Garbage’s Top 40 entrée obscured their eventual reputation as a studio entity rooted in productional heft; its martial arrangement comprises little more than a chiming guitar riff, limber bass line, and of course, that instantly recognizable, snare-heavy drum beat, plucked from the Clash’s “Train in Vain.” But lyrically, “Stupid Girl” represents the alpha and omega of Garbage’s thematic mission: an extended, unflinching confrontation with sadness, superficiality, and the patriarchal status quo, equally damaging to both men and women. Consider Manson’s sighs on the choruses (“All you had you wasted,” “Can’t believe you fake it”), laments aimed at society at large. “We could have called it ‘Stupid Guy,’” Manson later told People. “But we thought another song about a strident female dissing a guy would be tedious.” — Z.C.

4. Rage Against the Machine, “Bulls on Parade”

“Bulls on Parade” did not deescelate the arms race; in fact, it gave Paul Ryan bigger guns. Rage Against the Machine did not inspire immigration reform. They gave us alt-rock’s “Immigrant Song.” You gotta ask: Were Rage Against the Machine a failure? The fact is, 2016 does not need Rage, let alone the off-brand cover version of itself: Everyone is very aware of prisons-for-profit, crumbling urban infrastructures, endless warmongering. But think of 1996, a time of relative peace, prosperity, rock bands going platinum for no reason, and social media essentially consisting of AOL chatrooms. Yeah, if you really break it down, half of this song is a battle rap and half is whammy-pedal guitar soloing, but to get any kind of political message on the airwaves, it needed to hit with the subtlety of a five-sided fistagon to the forehead. Rage Against the Machine were woke, just too early for their own good. — I.C.

3. Oasis, Supernova Champagne Supernova

Một opus Britpop như Oasis, (những gì câu chuyện) Vinh quang buổi sáng? Cần một kết thúc khổng lồ, và anh em Gallagher đã tìm thấy một trong những bản anh hùng ca trong bảy phút này. Không cần phải quan trọng về những gì Champagne Supernova, nói về kiến ​​trúc sư chính Noel Gallagher dường như không biết - nhưng những lời nói chỉ là niềm vui để nói, giai điệu giọng hát bay lên như một quả bóng bay biến mất, và những cây guitar đấu tay đôi có xu hướng Điền vào phần còn lại. Món quà Oasis, cho nhóm người độc thân làm nước mắt vẫn vô song, và không có nơi nào thú vị hơn ở Hồi96 thì bất cứ nơi nào Gallaghers trở nên cao. - R.B.

2. Beck, "nơi mà nó ở" tại "

Tôi có hai bàn xoay và một micro là một lời bài hát mà ngay cả cha bạn cũng biết vào năm 1996, nhưng nó có nghĩa là gì? Beck Hansen ít hơn là một đại sứ-đối với hip-hop hay nói cách khác-hơn là một người đề xuất cấp độ Olympic về quan điểm rằng sự chiếm đoạt văn hóa tương đương với sự đánh giá cao. Có lẽ những người gọi anh ta là một kẻ lười biếng đã không nghĩ rằng anh ta quan tâm đến các nguồn của mình - đó là đoạn trích về AC/DCs dự định sẽ chế giễu như các bài hát được giới thiệu đối với thanh thiếu niên (nơi nó ở) ? Nhưng Beck đã đưa sự thay thế của thập niên 90 vào giai đoạn thứ hai, mỉa mai hay không: tất cả mọi thứ trừ bồn rửa nhà bếp được lấy mẫu và vòng lặp.

Đến năm 1996, sự ngẫu nhiên đối với nhịp đập là de Rigueur, với các môn đệ như bánh, lươn và ho souling chảy vào các trạm đá hiện đại. Family Guy-esque cutaways cho cuộc đối thoại ngoài mới sẽ tham gia vào các bản vẽ biểu đồ như Hồi Tubthumping vào năm tới. Và chủ nghĩa tư tưởng tổng thể trong không khí đã tìm thấy các ban nhạc tương đối bình thường như Harvey Danger và Eve 6 tạo ra cỏ khô của văn hóa và trò chơi chữ, tương ứng, qua phần còn lại của thập kỷ. Ai là người cảm ơn? Có lẽ người thua cuộc của người Hồi giáo, người đã đưa các mánh lới quảng cáo của mình vào các bản vá lỗi sống động như DJ Shadow, và đủ hấp dẫn cho Grammys. Có lẽ anh chàng đã tìm ra rap có thể là những điều vô nghĩa nghe có vẻ mát mẻ như của Jamboree, và bộ thang máy. Hoặc đá thay thế đó có thể được. Hóa ra Jazz Jazz là một điều. Ồ, bạn đã không biết? Ngừng là một kẻ lười biếng như vậy. - D.W.

1. Smashing Pumpkins, Hồi 1979

Bài hát hay nhất từ ​​bất kỳ thể loại nào vào năm 1996 quá thường xuyên có xu hướng bị nhầm lẫn với nỗi nhớ được trang bị retro. Nó có thể hiểu được: lời bài hát có căng thẳng và mơ hồ với sương mù của sự tưởng nhớ quá mức. Video âm nhạc có cảm giác giống như sự ném ngược trong hai năm choáng váng và bối rối khi tưởng tượng bởi dàn diễn viên của Empire Records. Bài hát chưa bao giờ được viết về nếu không có thứ tự mới được đề cập ít nhất một lần. Tiêu đề theo nghĩa đen từ một thế hệ trước đó. Tất cả mọi thứ về nó cho thấy một mảnh thời gian; Trong khi thực tế, 1979 1979 là đương đại đến mức cuối cùng là vượt thời gian. Bị chôn vùi trên đĩa thứ hai và được phát hành dưới dạng đĩa đơn thứ hai trong The Smashing Pumpkins 'Broaded Brain Mellon Collie và The Infinite Sadness, kiệt tác của Billy Corgan mở ra như không có bài hát ALT-ROCK trước khi nó, phù hợp Sự nhạy cảm giai điệu và lời bài hát nhện thở dài, gắn liền với mức độ chính xác của âm thanh nổi.

Ngay cả với những người ký tên nhạc rock thập niên 80 đó-mà không ai ngoài Corgan từng tìm kiếm đồng thời-nó chỉ có thể bị ảnh hưởng đúng vào năm 1996, sau khi Trent Reznor đã nâng thanh cho Sonic độ sâu trên đài phát thanh Alt-ROCK, sau khi Noel Gallagher đã làm cho nó Được rồi để cảm thấy hào hứng khi còn trẻ một lần nữa, và sau khi Kurt Cobain rời đi khiến mọi người không chắc chắn về những gì tương lai nắm giữ. Thời gian mà nó thực sự hoài cổ là ngay bây giờ, bởi vì nó đã thấm nhuần cảm giác rằng những năm tốt nhất trong cuộc đời bạn don don có nhiều trang lịch để quay lại. Nhanh hơn chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi, anh chàng bí ngô vĩ đại nổi tiếng trên cây cầu đua xe của bài hát, và anh ấy cũng có thể nói về chính những năm 90: vào năm 1996, quốc gia thay thế đã hoàn toàn bị chia rẽ, và ngay từ đầu vào lúc '97, ngay cả những người sau khi grunge cũng cảm thấy cổ xưa như một thuật ngữ-chủ nghĩa thương mại vô mục đích của Matchbox 20 và MCG Rock of Sugar Ray và Smash Mouth cảm thấy gần gũi hơn với dòng dõi với Rick Springfield và The Go-Go's so với Nirvana và Pearl Mứt.

Giấc mơ có thể đã kết thúc, nhưng nếu năm 1979 là đỉnh cao của nó, Dayenu-bài hát được xây dựng dựa trên những khả năng ban đầu được hứa hẹn bởi bước đột phá đầu thập niên 90 của Seattle , và những bài hát kỳ diệu của thập kỷ. Mọi người không thể so sánh nó với thứ tự mới vì nó có vẻ như là thứ tự mới hoặc thậm chí vì nó có cảm giác như là thứ tự mới, nhưng bởi vì nó tốt như thứ tự mới; Nó có bài hát Alt-Rock đầu tiên của thập niên 90 đã đánh bại Pop trong trò chơi của riêng mình. Những người trong chúng ta lớn lên với bài hát và video của nó là lý tưởng Platonic của trải nghiệm tuổi teen của thập niên 90 thật may mắn khi có nó để nhìn lại một cách yêu thích 20 năm sau đó. - A.U.

Những bài hát nào đã đứng đầu các bảng xếp hạng năm 1996?

Top 100 hit của 1996/100 bài hát hàng đầu năm 1996..
Macarena (Bayside Boys Remix) - Los Del Rio ..
Một ngày ngọt ngào - Mariah Carey và Boyz II đàn ông ..
Bởi vì bạn yêu tôi - Celine Dion ..
Không ai biết - dự án giàu có Tony ..
Luôn là con tôi - Mariah Carey ..
Cho tôi một lý do - Tracy Chapman ..
Tha Crossroads-Bone Thugs-N-Harmony ..

Bài hát được chơi nhiều nhất năm 1996 là gì?

Hai phiên bản của "Macarena" của Los Del Río (ảnh) đã được đưa vào bảng xếp hạng cuối năm;Hỗn hợp các chàng trai Bayside của nó đứng đầu bảng xếp hạng sau khi đạt đỉnh ở vị trí thứ một trên 100 nóng trong 14 tuần.

Bài hát kim loại nặng số một năm 1996 là gì?

"Anh hùng của ngày" của Metallica là đĩa đơn số một lần chạy dài nhất năm 1996, dành năm tuần trên bảng xếp hạng.Ban nhạc cũng đạt vị trí số một với "cho đến khi nó ngủ" và "Mama nói".Hero of the Day" by Metallica was the joint longest-running number-one single of 1996, spending five weeks atop the chart. The band also reached number one with "Until It Sleeps" and "Mama Said".

Bài hát rock số một năm 1997 là gì?

Elton John (ảnh) đứng đầu bảng xếp hạng cuối năm với đĩa đơn hai mặt của anh ấy, "Candle in the Wind 1997" / "Something On the Way You Cook Tonight", đứng đầu 100 nóng trong 14 tuần.Candle in the Wind 1997" / "Something About the Way You Look Tonight", which was at the top of the Hot 100 for 14 weeks.