Tại sao trần đại quang chết

Thông tin về Chủ tịch nước [CTN] Trần Đại Quang qua đời không có gì là “đột ngột”. Bởi, theo đồng chí Nguyễn Quốc Triệu, Trưởng ban bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương chia sẻ, Chủ tịch nước Trần Đại Quang được phát hiện bị bệnh từ tháng 7 năm 2017. GS-TS Phạm Gia Khải, nguyên chủ tịch Hội đồng chuyên môn - cố vấn Ban Bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương, cho biết Chủ tịch nước Trần Đại Quang được phát hiện mắc bệnh lý máu ác tính cách đây một thời gian và đã từng đi nước ngoài điều trị. Tuy nhiên, do thế giới chưa có thuốc điều trị đặc hiệu nên chỉ có thể điều trị duy trì để lui bệnh một thời gian. Từ đó đến khi từ trần, ông đã trải qua 6 lần điều trị tại Nhật Bản. Ai thường xuyên theo dõi thời sự đều có thể cảm nhận được sự thay đổi hàng ngày về sức khỏe của Chủ tịch nước, bởi mới đây sau chuyến thăm một số nước Châu Phi trở về chẳng cần phải tinh ý người ta vẫn nhìn thấy “thần sắc” của Ông đã kém đi rất nhiều trên màn hình Ti Vi…. và sự ra đi của Ông như một điềm “gở” báo trước.
Nói cho cùng, “Sinh - Lão - Bệnh - Tử”, sống chết là quy luật của đất trời. Do đó, sự ra đi của Chủ tịch nước ở tuổi 62 dù có bất ngờ, bởi ông còn quá trẻ. Tuy nhiên, không bất ngờ ở chỗ ông mang trọng bệnh, đó là quy luật của tự nhiên, không ai có thể tránh khỏi được vòng luân hồi. Vì thế, có thể hiểu việc Chủ tịch nước ra đi rất đời thường cũng là chuyện bình thường của tạo hóa.

Hiện nay, sự qua đời của Chủ tịch nước Trần Đại Quang lúc này đang là đề tài rất “hot” trên mạng xã hội đối với người dân để tỏ lòng tiếc thương vị chủ tịch nước đáng kính của mình, thì lại có những kẻ ba que chuyên có thói “Bới bèo ra bọ, thích “Vạch lá tìm sâu” kiếm cớ để “chọc ngoáy” nhằm bôi nhọ chế độ, nói xấu chính quyền đó là điều dễ hiểu và biết trước… Chúng đang lợi dụng cái chết của Chủ tịch nước để thể hiện dã tâm thâm độc, đầy ác ý, một âm mưu chính trị đê hèn khi tung tin thất thiệt lúc này để gây nhiễu loạn thông tin, tạo sự “hoài nghi” trong dư luận xã hội về nguyên nhân cái chết của Chủ tịch nước là do “đầu độc”, sự ra đi của ông là do “đấu đá” nội bộ, tranh giành quyền lực… trong chính quyền, đó là cái chết oan uổng của một chính trị gia Cộng sản và rỏ nước mắt “cá Sấu”… tiếc thương nhằm kích động người dân…” Nghĩa tử là nghĩa tận, mang đậm nét nhân văn, truyền thống văn hóa hóa Việt, đó là đạo lý tốt đẹp muôn đời nay của dân tộc ta. Thế nhưng, lại có những kẻ “táng tận lương tâm” người Việt chúng lại dùng từ ngữ đê tiện nhất… để nhục mạ với người đã chết, người thường đã không thể chấp nhận được, đây lại là Nguyên thủ Quốc gia, Chủ Tịch nước ... Một hành vi khốn nạn đến tột cùng của những kẻ bất lương, cần phải lên án mạnh mẽ. Không những thế, cứ như thông lệ “Cầm đèn chạy trước Ô tô” Chúng lại le te “ăn ốc nói mò”, dự kiến nâng “Ông nọ, nhấc Bà kia” vào cái chức Chủ tịch nước tới đây… nhằm chia rẽ nội bộ Đảng và chính quyền, công an với quân đội và chia rẽ lòng dân với Đảng. Vì thế, để thể hiện lòng tiếc thương trước sự ra đi của Chủ Tịch nước Trần Đại Quang, người dân Việt chân chính, hãy, biến đau thương thành hành động, sức mạnh, đề cao cảnh giác trước âm mưu đê tiện của các thế lực thù địch, những kẻ chống phá đất nước kiên quyết làm thất bại âm mưu của chúng. Hãy, để cho hương hồn Chủ Tịch nước Trần Đại Quang người con ưu tú của dân tộc, vị Đại Tướng đáng kính của Nhân dân, được yên giấc ngàn thu ở cõi vĩnh hằng cho linh hồn ông được siêu thoát… Đừng, vì mục đích chính trị đê hèn, để cố “Bôi vẽ, bịa đặt” cái chết của CTN đó là tội lỗi không thể tha thứ… Đừng, tự biến mình thành kẻ vô lương tâm “ăn mày trên xác chết”, hành vi như vậy chẳng khác gì loài cầm thú, tội đồ của dân tộc. Nguyễn Kim Khanh

Trích đăng từ bài viết “Cảnh giác với âm mưu lợi dụng sự ra đi của Chủ tịch nước để chống phá” - Trang Cờ đỏ thành phố Hồ Chí Minh [codotphcm.com] – Ban Tuyên giáo Thành ủy Tp. HCM.

Tin ông Trần Đại Quang qua đời lúc 10h05 ngày 21 tháng 9 năm 2018 dường như không làm người nghe ngạc nhiên, thậm chí còn tạo ra nhiều luồng dư luận trái chiều và gây ngạc nhiên cho giới quan sát. Điều đáng ngạc nhiên nhất là thái độ của đại bộ phận nhân dân trước cái chết của một nguyên thủ quốc gia. Thay vì thương tiếc một vị Chủ Tịch, không ít người tỏ ra vui mừng, thậm chí reo mừng. Tại sao lại đến nông nỗi như đang thấy?

Hiện tại, sau tin Chủ tịch Trần Đại Quang chết chưa đầy nửa ngày, đã có nhiều facebook kêu gọi “tuần hành” tưởng nhớ ông. Đương nhiên, đây là cuộc tuần hành không phải để “tưởng nhớ” như chủ trang này “kêu gọi”. Bởi điều này không cần phân tích, mổ xẻ nhiều lắm cũng đủ nhận ra chủ trang facebook này là ai và họ có thiện cảm gì với chế độ cầm quyền.

Vấn đề đáng nói ở đây là người Việt vốn giữ đạo lý “nghĩa tử nghĩa tận”, cho dù ghét nhau đến mức nào thì khi nhắm mắt lìa đời, người ta cũng tránh nói đến những thói hư tật xấu của người chết và chỉ nhắc đến những gì tốt đẹp như một sự yên ủi, tiễn biệt nhẹ nhàng, ấm tình người… Nhưng ở đây thì không, thay vì hoặc im lặng, hoặc bày tỏ sự phân ưu, người ta lại vui mừng, thậm chí reo mừng! Phải chăng người Việt đã trở nên vô cảm? Hoặc nền giáo dục Việt Nam đã đẩy con người đến chỗ không còn tinh thần tương thân tương ái, nghĩa tử nghĩa tận hoặc có một vấn đề gì khác?

  • Đám tang Trần Đại Quang, ấn Kim Cang và chuyện ốp đồng

Cái khả năng thứ nhất và thứ nhì có vẻ như không hẳn đúng. Vẫn biết là người Việt Nam có phần vô cảm hơn so với trước, nền giáo dục Việt Nam cũng góp phần không nhỏ đến việc làm băng hoại nhiều thế hệ. Nhưng điều đó không có nghĩa là tính nhân cảm của dân tộc này bị loại bỏ hoàn toàn một sớm một chiều. Hơn nữa, giếng mối tộc họ, xóm làng, tình anh em đồng nghiệp, tình đồng hội, đồng thuyền, đồng hương, tình luyến lưu giọng nói cùng quê… Là chất keo gắn kết con người với con người trong mọi hoàn cảnh.

Và điều này càng được minh chứng rõ hơn giữa xã hội ngày càng khắc nghiệt này, vẫn có nhiều nghĩa cử, nhiều tấm lòng làm đẹp cuộc sống. Phải nói là những nghĩa cử, tấm lòng này không hề ít! Như vậy, hai khả năng trên nghe có vẻ không hợp lý để giải thích cho sự vui sướng của đại bộ phận nhân dân trước thông tin về cái chết của Chủ tịch Trần Đại Quang.

Mà vấn đề đáng sợ ở đây là mối thiện cảm có được của đảng Cộng sản dường như hoàn toàn mất dấu trong nhân dân và trong chính nội bộ đảng Cộng sản. Nếu như cái chết của Chủ tịch Hồ Chí Minh cách đây 49 năm khiến cho hàng triệu trái tim người miền Bắc và hàng trăm ngàn trái tim người Cộng sản tại miền Nam Việt Nam thổn thức bao nhiêu thì hiện nay, cái chết của một vị Chủ tịch của cùng một chế độ Cộng sản lại khiến cho hàng triệu người miền Bắc cười thầm và hàng triệu người miền Nam reo hò. Chưa dừng ở đó, nếu như cái chết của Hồ Chí Minh khiến cho không ít các đồng chí của ông thấy tuyệt vọng, rớt nước mắt thì cái chết của Chủ tịch Trần Đại Quang lại khiến cho rất nhiều đồng chí của ông mừng thầm vì mới có một cái ghế quyền lực bỏ trống, và cơ hội tranh đoạt lại bắt đầu!

Điều này cho thấy ngay trong nội bộ đảng Cộng sản cũng đã có nhiều chuyển biến và càng ngày, sự chuyển biến này càng lớn. Nếu như trước đây, cơ chế cũng như động cơ hoạt động của đảng Cộng sản chủ yếu dựa vào lý tưởng xây dựng đảng thì bây giờ, cơ chế và động cơ hoạt động của những người Cộng sản đã hoàn toàn phá bỏ những lý tưởng đó và hai chữ Cộng sản chỉ duy trì trên mặt khẩu hiệu, hình thức. Mục tiêu lớn nhất của người Cộng sản bây giờ là tranh đoạt quyền lực và vinh thân phì gia, bất chấp sự thăng trầm của hệ thống hay cái chết của đồng chí.

Và đây cũng là cốt lõi dẫn đến sự mất niềm tin trong nhân dân. Một phần nhân dân trở nên vô cảm bởi sống trong cơ chế kiềm kẹp sắt máu của chế độ, thụ đắc nền giáo dục lạc hậu và vô cảm của chế độ, một phần khác, chính những cú áp phe quyền lực, bất chấp số phận của nhân dân và thậm chí biến nhân dân thành một đám dân đen dốt nát để dễ bề sai bảo và ngày càng thể hiện sự xa hoa, sự coi thường nhân dân một cách trơ tráo, thô bạo của người Cộng sản đã khiến cho nhân dân nhìn đảng Cộng sản bằng con mắt khác.

Theo thời gian, nếu như cái chết của người lãnh đạo Cộng sản những năm thập niên 1970 là một quốc tang thực sự của nhiều người theo lý tưởng Cộng sản, thì đến những năm 1980, nó đã phai nhạt, đến thập niên 1990 thì chuyện quốc tang chỉ còn là hình thức, đến những năm 2000, quốc tang đã chia đôi dư luận một cách rõ rệt, kẻ khen, người chê nhà lãnh đạo. Và đến thời điểm hiện nay, dường như quốc tang đang trở thành trò cười hoặc sự hả hê của số đông, đáng sợ nhất là trong số đông ấy có cả số đông các đồng chí thuộc nhóm lợi ích đối lập với nhà lãnh đạo vừa chết!

Có thế nói rằng cuộc sống dằng dai sau 6 lần đi điều trị bệnh “nhiễm virus lạ” tại Nhật Bản mà sau mỗi lần điều trị, ông Trần Đại Quang lại xuất hiện với một diện mạo khác thường, điều này gây ra nhiều nghi vấn về “Quang thật Quang giả” [cũng giống như năm sinh trên giấy tờ của ông cũng khiến cho người ta không thể không nghi vấn] thì dù sao đi nữa, cái chết chính thức của ông lần này cũng cởi bỏ được nhiều nghi vấn Quang thật Quang giả. Và đúng như Ông Nguyễn Quốc Triệu, Trưởng ban bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương đảng CSVN nói là ông Quang đi Nhật chữa bệnh 6 lần, thì ông cũng có 6 lần xuất hiện trước công chúng với 6 diện mạo khác nhau.

Con số 6 lần này đặt ra dấu hỏi liệu có thật hay không thật 6 lần đi điều trị bệnh tại Nhật Bản? Hay con số 6 lần là một sự tính toán để trùng khớp với 6 lần ông Trần Đại Quang xuất hiện một cách khác thường? Và liệu có phải ngày công bố cái chết là ngày chết thực sự hay ông đã chết một ngày nào đó không phải là ngày công bố?

Nói cho cùng, những câu hỏi đặt ra cũng chẳng giài quyết được gì một khi ông Trần Đại Quang đã chết. Nhưng cái chết của ông lại đóng vai trò nhiệt kế về lòng tin của người dân vào chế độ. Công tâm mà nói thì mặc dù ông Quang từng làm Bộ trưởng Bộ Công an, thời ông làm Bộ trưởng cũng khá gắt máu. Nhưng trên cương vị Chủ tịch nước, đứng trước bộ sậu “tứ trụ”, ông là người chiếm được thiện cảm của nhân dân hơn cả. Vì chí ít, lựa chọn chuyến thăm đầu tiên sau khi nhậm chức Chủ tịch nước, ông không thăm Trung Quốc như các tiền nhiệm đã làm mà ông chọn thăm Hoa Kỳ. Chính điều này giúp ông chiếm được thiện cảm nhân dân nhiều hơn ba nhân vật còn lại trong bộ tứ.

Thử hỏi, một người chiếm được lòng dân trong bộ tứ chóp bu đảng Cộng sản mà khi chết, người dân còn tỏ ra hồ hỡi, các đồng chí còn tỏ ra vui mừng vì có ghế trống để tranh đoạt như vậy, thì liệu các quan chức Cộng sản khác chết, phản ứng của người dân sẽ đi đến đâu? Dù sao chúng tôi cũng xin cầu nguyện ông – vị Chủ tịch Cộng sản Việt Nam được ra đi thanh thản! Bởi ra đi thì mọi thứ đã không còn gì, đã về cát bụi, về với đất mẹ. Tiếng thơm hay tiếng xấu rồi cũng chỉ ở lại với nhân gian, nó không thuộc cõi khác!

Nguồn: RFA

Video liên quan

Chủ Đề