Chồng nghiện game có nên ly hôn không

“Có lẽ lý do ly hôn chồng của em có vẻ hơi quá đáng, chỉ vì chồng nghiện game, mê điện thoại hơn vợ. Vợ chồng em sống với nhau đến nay hơn 8 năm, em có chồng cũng như không. Nếu càng níu kéo, cuộc hôn nhân này sẽ càng làm em héo mòn hơn”.

Người phụ nữ 28 tuổi nghẹn ngào khi đến toà nộp đơn ly hôn chồng, sau hơn 8 năm chung sống.

Muốn được sớm giải thoát khỏi người chồng vô tâm, nhưng chị Trần Thị Ninh, ở tỉnh Lâm Đồng vẫn không thôi lau nước mắt khi nghĩ đến những ngày tháng tới, con gái nhỏ 5 tuổi sắp phải rời xa căn nhà có bóng người cha của mình.

“Em với chồng có với nhau một con gái, suốt thời gian mang bầu đến nay, chồng em chỉ biết đi làm về đưa một số nửa số tiền lương cho vợ, còn lại anh không quan tâm đến vợ con ra sao? Ngay cả khi em đi sinh con, cũng không có mặt chồng. Mỗi tháng đi làm, anh đưa cho vợ 3 triệu đồng, 5 triệu đồng [tuỳ lúc kiếm được], còn em tự thu vén chi tiêu. Có lúc 3 triệu đồng anh đưa là em phải chi tiêu cả tháng cho cả nhà, vì thời điểm em sinh con không thể đi làm gì, chồng thấy mâm cơm ít đồ ăn đi cũng dửng dưng, không hỏi han, chia sẻ gì với vợ. Có lúc em không có tiền mua thức ăn, em đã nói thẳng với chồng, bế con về nhà ngoại ở ít hôm, đợi đến tháng anh lấy lương thì mẹ con em sẽ trở lại nhà. Em chưa bao giờ hỏi chồng sao tháng này lương chồng ít, tháng này nhiều? Thế nhưng, biết là vợ con phải tằn tiện sống, anh vẫn đi mua điện thoại trả góp đến 30 triệu đồng, chỉ để chơi game cho lướt” – Trần Thị Ninh kể với đôi mắt buồn, loang loáng nước.

[Ảnh minh hoạ]

Ninh cho biết thêm, ngoài thời gian đi làm, anh cứ về nhà chỉ có ôm điện thoại chơi game và xem phim trong phòng. Em hiện đã đi làm lại, buổi sáng đưa con đi mẫu giáo, chiều đón con về cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, vườn tược. Ngày nào em nhờ, thì chồng mới cho con ngồi cạnh, gọi là trông con giúp vợ, mắt vẫn không rời màn hình.

Sau khi cơm nước xong, anh lại quay vào phòng ôm điện thoại chơi game. Cũng có khi ăn cơm tối xong, anh đi ngủ luôn, đến 21-22h thì dậy chơi game đến gần sáng. Anh không hề dành thời gian nói chuyện với con, với vợ. Đã nhiều lần em góp ý với anh, thì vợ chồng lại cãi nhau chỉ vì chồng bảo vợ cằn nhằn, lắm mồm, điếc tai, nhưng sau đó anh cũng thay đổi được vài 3 hôm vui vẻ với vợ con, rồi lại đâu vào đó.

Đỉnh điểm là 3 tuần trước, buổi tối như mọi khi chồng vẫn vào phòng nằm ngủ để mẹ con ở ngoài vật lộn chăm sóc nhau. Hôm đó mưa gió sấm chớp đì đùng, em cần đi tắm, nhà tắm ở quê lại ở ngoài vườn. Em kêu chồng chơi với con, vì con sợ trời mưa sấm chớp nhì nhằng, để em đi tắm một lúc. Chồng cáu nhặng lên, kêu bận ngủ. Em bảo mới hơn 7h tối, mọi ngày anh chơi game, xem phim được, chả nhẽ không trông con được 5 – 10 phút sao?

Lúc em vừa chuẩn bị tắm, thì nghe tiếng chân con bé, nó lủi thủi đội mưa ra vườn tìm mẹ, vừa khóc vừa nói ba không chịu chơi với con, con sợ trời mưa sấm sét lắm mẹ ơi…. Tuy rất bực chồng, nhưng em vẫn cố gắng nhịn để con không quá sợ hãi mỗi lúc ba mẹ cãi nhau. Em im lặng dẫn con vào nhà thay đồ bị mưa ướt, lau khô người cho con, rồi dỗ con 1 lúc cho nó đi ngủ, thành ra nửa đêm em mới dậy tắm được.

Khoảng 12h đêm chồng vào phòng ngủ bật đèn sáng trưng rồi lớn tiếng hỏi: có lấy điện thoại của anh không thì trả ngay? Em còn chưa hiểu gì, thì anh gắt lên: Điện thoại của anh đâu? Em bảo, em không biết, Anh trừng mắt: Em không lấy thì ai lấy ở cái nhà này, rồi tiện tay tát em một cái.

Sống với nhau gần chục năm, em chưa từng mở ví lục tiền của chồng, chưa từng kiểm tra hạch hỏi tiền, chồng đưa bao nhiêu vợ nhận bấy nhiêu, bỗng dưng nửa đêm anh dựng em dậy bắt trả điện thoại, còn đánh em vô cớ, khiến em rất ức chế.

May là sáng hôm sau anh ta đã tìm ra điện thoại ở dưới chân giường, do làm rơi ở khe giường mà không tìm thấy. Vậy nhưng anh tỏ ra bình thản trước mọi việc, không hề xin lỗi vợ hay nói câu gì cho em nhẹ lòng. Anh cứ thế đi làm, lại về căn nhà như mọi ngày. Em cảm thấy mình không là gì cả, không bằng cái điện thoại của chồng.

Việc rất đơn giản là em chỉ cần anh gần con, quan tâm con hơn chút thôi, em chả đòi hỏi gì cho em, nhưng đối với anh, điều ấy là em đòi hỏi quá nhiều, anh cho rằng việc nhà và con cái là của đàn bà.

“Có lẽ lý do ly hôn chồng của em có vẻ hơi quá đáng, chỉ vì chồng nghiện game, mê điện thoại hơn vợ. Nhưng em sống có chồng mà như không, quá mệt mỏi. Nếu càng níu kéo cuộc hôn nhân này, sẽ càng làm em héo mòn, kiệt quệ. Em nghĩ, với người chồng sống kiểu đùn đẩy trách nhiệm cho vợ, không có suy nghĩ kiếm tiền, tính toán chăm lo cho gia đình, chỉ biết sống theo kiểu ăn hôm nay, không nghĩ cho ngày mai thì em làm sao cứ tin tưởng và dựa dẫm cả đời em và con vào đây được?

Có người chồng không thể thông cảm, hiểu sự cực khổ về con cái, chăm sóc gia đình của vợ, thì họ không còn xem trọng vợ, không coi mình là vợ. Lấy chồng mà chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc gia đình, nên em đành phải dừng cuộc hôn nhân này ở đây thôi” - Trần Thị Ninh đưa tay quệt nước mắt, quả quyết nói.

Theo phunuvietnam.vn

Tôi bảo chồng nghiện game ra chơi với con cho tôi đi chợ nấu cơm. Chồng nói: “Từ từ cho anh tự tử đã”. Tôi lừ mắt ngồi chờ tới 5 phút, anh vẫn còn ngồi im tại chỗ.

Lấy chồng đến nay đã được 2 năm, có với nhau một mặt con 8 tháng tuổi, nhưng tôi chưa khi nào hết bực bội mỗi khi đối mặt với anh.

Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, chồng tôi hơn tôi 4 tuổi, anh làm mảng thiết kế trên máy tính nên đa phần thời gian đều dành để ôm “người vợ thứ 2”. Hồi yêu nhau, tôi không hề biết tính lười biếng và cẩu thả của anh. Mỗi lần tôi đến phòng anh thì đều thấy ngăn nắp gọn gàng, đồ đạc không có nhiều nên nhìn không gian rất thoáng đãng. Lúc đó tôi còn khen anh là người sạch sẽ, chịu khó làm việc nhà. Chỉ đến khi lấy nhau về tôi mới biết, ngày trước mỗi lần tôi đến chơi, anh đều thuê một chị hàng xóm sang dọn dẹp giúp với giá 50 ngàn/lần.

Hồi tôi mang thai, chồng tôi bắt đầu nghiện game. Anh chơi đêm chơi ngày, mỗi khi tôi càu nhàu thì anh nói anh chơi để giải tỏa căng thẳng. Thậm chí anh còn cho tôi chọn, hoặc là anh ra ngoài cà phê bóng đá với bạn bè, hoặc là ở nhà chơi game. Lúc đó tôi nghĩ, thôi thì anh mê game còn hơn mê món khác vì mê game anh có thể ở nhà và luôn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Thế nhưng, cái nghiện game này của anh khiến tôi choáng váng vì cấp độ nặng hơn tôi tưởng. Đêm đang ngủ, tôi choàng tỉnh dậy 2 lần vì nghe tiếng “Chết này, chết này, cho mày chết” của anh. Hóa ra, anh đang chiến đấu trên mạng. Đến bữa tôi cũng phải mời 5 lần 7 lượt chồng mới chịu rời màn hình vài phút ăn vội vã. Đến tối thúc giục mỏi miệng anh mới lao vào nhà tắm dội nước ào ào chớp nhoáng vì sợ “mất đồ” trong game. Mọi chuyện bắt đầu tệ hại hơn khi tôi sinh con.

Ngày tôi đau bụng vỡ ối, khi đó là 10 giờ sáng. Vì tôi sinh trước dự sinh 1 tuần nên anh vẫn đi làm bình thường. Tôi gọi điện thoại cho chồng bảo anh về gấp. Chồng tôi vừa về nhà là hai vợ chồng leo lên taxi vội vã tới bệnh viện.

Chỉ có điều, ngồi trong xe taxi, tôi ôm bụng kêu đau còn chồng tôi thì một tay vừa vỗ lưng tôi, một tay còn mải bấm điện thoại chơi game, miệng thì thỉnh thoảng xuýt xoa “Bình tĩnh nào em”, “Hít sâu đi nào”… Và mắt thì không hề nhìn tôi lấy một lần. Khi đó, vì quá bực bội nên tôi đã quát anh “Hít cái gì mà hít, anh có ném ngay cái điện thoại đi không hả?”. Chồng tôi liền quay sang đập điện thoại xuống ghế: “Anh chơi hay không thì em cũng có bớt đau đi được đâu mà em cáu. Ngồi im lát nữa là tới bệnh viện, lúc ấy thì muốn kêu thế nào thì kêu”.

Bản thân tôi lúc đó vừa đau đẻ, vừa bực chồng, cũng may có bác tài xế an ủi vài câu, chồng tôi mới cất điện thoại đi. Làm xong thủ tục nhập viện, tôi nằm trong phòng chờ đẻ mấy tiếng đồng hồ vật vã với cơn đau, chồng tôi thì ngồi bên ngoài tiêu khiển bằng game.

Mãi rồi tới tối khuya ngày hôm đó, tôi cũng đã sinh con và được về nhà vào chiều ngày hôm sau. Những ngày ở cữ là khoảng thời gian tốn nhiều nước bọt và nước mắt nhất của tôi. Tôi liên tục phải gào kêu anh đi nấu cơm, đi đun nước pha sữa cho con, lau sàn nhà, bỏ riêng tã và quần áo của con… Mẹ chồng và mẹ đẻ cũng luân phiên nhau lên trông nom tôi. Với mẹ đẻ thì không sao nhưng với mẹ chồng, tôi thường không dám nhờ gì nhiều.

Lận đận mãi mới hết ngày ở cữ, tôi phải lao vào làm đủ các việc vì chồng tôi đi làm về là đòi nhận chơi với con cho vợ làm. Trẻ con lúc chỉ vài tháng tuổi thì ngoài ăn với ngủ ra có gì khác đâu. Vậy là trong lúc con ngủ, chồng ngồi chơi game thì tôi lại quần quật giặt giũ, nấu cơm, đi chợ và đủ thứ việc khác.

Và mới đây thôi, sự việc khiến cho giọt nước tràn ly, buộc tôi phải gào thét vì uất ức. Hôm đó, tôi bảo chồng bế con để tôi đi chợ nấu cơm. Nào ngờ tay anh vẫn bấm liên tục chuột và bàn phím, mắt không thèm liếc nhìn tôi. Anh nói vội vã: “Từ từ để anh tự tử đã!”.

Nếu là bình thường chắc tôi đã hoảng hốt về câu nói này, nhưng vì sống với một ông chồng nghiện game đã lâu nên tôi biết anh đang nói về nhân vật trong game. Tôi cố gắng nhẫn nhịn chờ thêm 2 phút để anh “tự tử”. Nào ngờ, mãi mà nhân vật của anh vẫn đứng oai phong, không có dấu hiệu gì. Anh ngước lên nhìn thấy tôi cau mày thì giải thích “Tại anh giỏi quá, giờ muốn tự tử cũng khó”.

Đến nước này tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Tôi đặt con xuống giường và lao vào giật ổ cắm điện và dây mạng. Kết quả, chúng tôi cãi nhau rất to. Anh trách mắng tôi nóng nảy, chỉ chờ thêm 2-3 phút thì có sao đâu mà lại khiến anh “chết uổng, chết phí”. Tôi trách anh vô tâm, mải mê điện tử không thèm quan tâm tới vợ con. Anh lại lên giọng hỏi tôi có biết anh “cày” bao lâu mới lên được cấp độ đó không? Nếu không tự tử thì sẽ bị hạ cấp rồi mất đồ… Cuối cùng, tôi bỏ đi ra ngoài, đóng cửa lại trong tiếng con khóc.

Hôm đó, tôi vẫn cắp ví đi mua rau củ về nấu bột cho con nhưng hai mắt cay xè. Khi về đến nhà, tình cảnh trước mắt còn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và bực bội hơn rất nhiều. Chồng tôi một tay bấm chuột, một tay đập bàn phím, mắt dán vào màn hình. Con thì tè ướt sũng quần áo và một góc chăn, hiện giờ đang nằm gặm chiếc điện thoại phát bài hát thiếu nhi. Chưa khi nào tôi ghét internet, smartphone và máy vi tính như lúc này. Liệu rằng có ai rơi vào hoàn cảnh giống tôi không? Làm mẹ làm chị của chồng. Tôi phải làm sao để chồng tôi bỏ được game bây giờ?

Phương Hà – Dear.vn

Video liên quan

Chủ Đề