Chó chui gầm chạn là gì năm 2024
“Xin lỗi chúng mày, tao phải về đây. Nhà dạo này nhiều việc quá…” - V. xem đồng hồ rồi hấp tấp chia tay nhóm bạn học cũ lâu ngày mới gặp. Chúng tôi khích": “Ừ, về đi! Nhanh không cục cưng lại đòi sữa”. Show Cô bạn tôi quay lại cười gượng gạo rồi bất chấp những lời mỉa mai ấy, bước thẳng ra chỗ lấy xe, phóng về nhà. Trước đây V. là một sinh viên năng nổ, khá cá tính trong lớp đại học. Ra trường với tấm bằng giỏi, V. vào làm kế toán cho một công ty được hai năm rồi lấy chồng. Chồng V. ngang tuổi, có bằng kỹ sư xây dựng nhưng làm trong lĩnh vực quảng cáo. Có lẽ bất đắc chí vì sự “học” không đi đôi với “hành”, lại đang trong tình cảnh ở rể nên chồng V. thay vì làm tròn trách nhiệm gia đình thì lại có mối bận tâm quá lớn tới vị thế của mình. Anh ta luôn tâm đắc sử dụng câu thành ngữ “Chó chui gầm chạn” để có lý do hục hặc với mọi chuyện. Cha mẹ V. cắt hẳn một nửa gian nhà hơn 60 m2 để gia đình V. sinh hoạt riêng. Từ chuyện nấu ăn cho tới quản lý kinh tế đều độc lập, chỉ mỗi cái cửa ra vào là phải đi chung. Do vậy, đi làm về, ngoài việc hớn hở chào cha mẹ vợ thì rất hiếm hoi để có thể bắt gặp nụ cười của chồng V. Cứ về là vào phòng đóng kín cửa, mở máy tính đọc tin tức hoặc chơi cờ tướng và đợi vợ về chuẩn bị bữa ăn. Thời gian đầu V. còn phản ứng, hỏi anh gặp chuyện gì mà suốt ngày âm thầm như ma thế? Có thể ngừng chơi game để giúp em cắm nồi cơm không? Hai đứa cùng làm cho vui… Chồng V. không làm cũng không nói gì, hôm sau “tương” lên Facebook dòng trạng thái đầy ẩn ý: “Vâng, tôi hèn! Nhưng đừng tưởng dễ kéo tôi vào bếp, coi chừng cháy hết!”. Rồi những lần sau, khi bàn bạc hay tranh luận bất cứ vấn đề gì, chồng V. đều cố thắng. Thế nhưng những lần ấy, khi V. chán không muốn đối đáp, nói thôi chúng mình hòa anh nhé, tạm gác chuyện này lại thì anh ta lại nói mát: “Việc đó em cứ quyết đi. Anh là phận chó chui gầm chạn, cần gì phải tôn trọng đến mức hỏi ý kiến”.
Từ chỗ là người phụ nữ cá tính, có lối sống hiện đại, bạn tôi đang bị người chồng của mình hoặc vô tình, hoặc cố ý nhốt dần vào những suy nghĩ lỗi thời. Cô đang làm nô lệ cho chính sự thông cảm vô lý của mình. Ảnh minh họa: INTERNET Trong buổi họp mặt bạn bè vừa rồi, trước khi tất tả ra về, V. khoe đã dành dụm được số tiền kha khá, vay mượn thêm chút nữa là có thể mua được ngôi nhà riêng. Nhìn V. phấn khởi, khoe “sắp tìm lại được tiếng cười của ông xã” mà không một đứa bạn nào dám... chia vui. Với suy nghĩ cổ hủ, dằn dỗi kiểu trẻ con, luôn đặt mối bận tâm quá lớn về vị trí người đàn ông như chồng V. , không ai chắc rằng sau khi có nhà riêng, anh ta lại không tìm được cớ gì khác để biến vợ thành con ở. Tôi luôn khao khát cuộc sống của những người đàn ông bình thường, có được thứ họ dễ dàng có được. Nhưng tôi chẳng thể. Cảm giác bất lực, cô đơn, không biết tâm sự cùng ai khiến tôi nghĩ đến cái chết nhiều hơn.Tôi năm nay 40 tuổi, vợ kém 5 tuổi và có một cậu con trai lên 7. Tôi hiện đang làm chủ chuỗi nhà hàng cao cấp, mỗi tháng thu về cả tỷ đồng. Và tất nhiên với mức thu nhập đó tôi ở biệt thự cao cấp, đi xế sang là chuyện bình thường. Cuộc sống của tôi hiện tại có lẽ là mơ ước của nhiều người. Thế nhưng tôi không thấy thoải mái, hạnh phúc. Mỗi khi về nhà, không làm việc tôi lại cảm thấy cô đơn, chán nản và đầu tôi luôn xuất hiện ý nghĩ tự tử, kết thúc cuộc đời mình bằng một cách nhẹ nhàng nào đó. Đời sống vợ chồng tôi nói chung cũng tạm ổn, không hẳn là hạnh phúc mà cũng chẳng đến mức cãi vã, ghét bỏ nhau. Tôi cảm giác như vợ chồng tôi việc ai người ấy làm, tối về ngủ chung và chỉ nói chuyện về con là hết. Công việc thì không khiến tôi áp lực, mệt mỏi nhưng lý do tôi luôn cảm thấy chán nản là phía nhà vợ tôi. Nói là tôi ở nhà biệt thự, nhưng tôi lại ở cùng bố mẹ vợ. Vợ tôi là con duy nhất, nên ông bà cấm cho vợ chồng tôi ở riêng. Nhà vợ tôi giàu lắm, tôi làm chủ chuỗi cửa hàng này cũng là do bố mẹ vợ để lại cho. Nói là làm chủ, chứ thực ra tôi cũng chỉ là thằng làm thuê cho bố mẹ vợ, nhưng được cái mác là chủ, là sếp mà thôi. Thu nhập khủng mỗi tháng là vậy, nhưng vợ tôi giữ hết và chỉ để lại cho tôi khoảng 10 triệu chi tiêu mỗi tháng. Lúc đầu tôi nghĩ vợ giữ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng không, tiền vợ chồng tôi kiếm được mẹ vợ tôi giữ hết. Đến sổ tiết kiệm cũng đứng tên vợ, nhà ở đứng tên bố mẹ vợ, giấy phép kinh doanh cũng là của bố mẹ vợ, xe tôi đi nhưng lại đứng tên vợ… Được bố mẹ vợ cho hẳn chuỗi cửa hàng nhưng lại chẳng có quyền hành gì, tôi bảo mình đúng là kiếp "chó chui gầm chạn", rồi thắc mắc về vấn đề tiền nong thì vợ giậm chân quát: "Anh đang đứng trên đất nhà ai, tiêu tiền của ai, nhờ ai mà anh có được cuộc sống giàu sang này?". Tôi im lặng không nói gì vì thấy nhục nhã, thấy cay đắng vì sĩ diện của thằng đàn ông tôi đã đánh mất vì 2 chữ "ở rể". Vợ đã thế, bố mẹ vợ tôi còn ghê gớm hơn. Ông bà luôn bắt tôi phục dịch theo yêu cầu quái gở của họ mà tôi không dám cãi, câm nín, cúi đầu làm cho xong chuyện. Không ít lần tôi nghe mẹ vợ nói với vợ tôi rằng phải kiểm soát kinh tế tôi chặt hơn, vì họ sợ tôi mang tiền về cho nhà nội. Bố mẹ tôi ở quê nghèo nhưng đâu hèn đến mức xin tiền họ mà họ làm thế. 8 năm tôi ở rể, bố mẹ tôi lên chơi được đúng 1 lần. Lần ấy bố mẹ vợ tôi khinh thường thông gia quê mùa không thèm tiếp chuyện, còn nói bóng gió những câu sốc óc khiến họ tổn thương vô cùng. Nhiều lúc tôi ước được như bao người đàn ông khác, ngẩng cao đầu mà sống, không đi ở rể. Họ có được sự tự do một cách dễ dãi - cái mà một "người giàu" như tôi lại thiếu. Tôi khao khát có cuộc sống tự do tự tại, không phải luồn cúi nhà vợ, cúi mặt khi về nhà, nhưng điều đó với tôi khó quá. Tôi đã nhiều lần đề cập đến việc ra ở riêng nhưng vợ nhất định không chịu. Em bảo bố mẹ ở đâu em ở đấy và tôi phải nghe theo sự sắp đặt của nhà vợ. Tôi cảm giác như quyền lên tiếng, tự quyết của mình cũng không có. (Ảnh minh họa)Tôi không biết mình kết hôn để làm "người ở" cho nhà vợ hay để hưởng thụ cuộc sống giàu sang đây? Tôi thấy sợ cuộc sống này, khi cả tôi phải nịnh cả con chó cưng bố vợ nuôi còn tôi thì bị đối xử chẳng khác gì một người ở và được họ ban ơn cho những thứ tôi đang sở hữu. Mệt mỏi, chán nản vì cảnh "chó chui gầm chạn" nhiều khi tôi chỉ muốn tự tử cho xong. Tôi đã sai khi trước đây có ý nghĩ lấy vợ giàu để "đổi đời" và bao năm qua tôi phải trả giá cho điều đó. Người đàn ông nào cũng có sự tự do, cái sĩ diện của mình nhưng tôi lại thiếu điều đó. Tôi luôn cảm thấy mình là kẻ vô dụng, bất lực chẳng làm gì được khi ở rể, sống bằng đồng tiền của nhà vợ cho. Suy nghĩ tự tử luôn ám ảnh, thôi thúc tôi mỗi ngày. Tôi phải làm gì đây? Chó nằm gầm chạn là gì?Những ông chồng ở rể thường bị đánh giá là kém cỏi, hãm tài, "ăn bám nhà vợ” và bị ví là “chó chui gầm chạn”. Từ xưa đến nay, việc phụ nữ lấy chồng, về nhà chồng làm dâu là lẽ thường tình, nhưng con rể mà ở nhà vợ là bất thường. Không ít người bị bạn bè, đồng nghiệp dị nghị, coi thường khiến họ mặc cảm, tủi hổ. Cái chân là cái gì?Cái giá chia từng ngăn, dát thưa hoặc bọc lưới ở các mặt, dùng để đựng bát đĩa, thức ăn. |