Tại sao ấn Độ đấu tranh ôn hòa

Luyện Thành Long

1. Đôi dòng lịch sử.

Đấu tranh ôn hòa bất bạo động là hình thức đấu tranh chủ yếu dựa vào việc nâng cao dân trí, vận động nhân dân, vận động xã hội ý thức được đầy đủ quyền lợi và trách nhiệm của mình, của giai cấp và dân tộc mình mà đứng lên đấu tranh nhằm chuyển hóa xã hội, chuyển hóa chế độ. Người hoặc những người chủ trương phương pháp đấu tranh này phải sử dụng hiểu biết của mình để ra báo, viết báo, tổ chức diễn thuyết, mở trường dạy học, thành lâp công đoàn, đảng phái chính trị làm cho quần chúng thức tỉnh, giác ngộ dần dần và đứng dậy đấu tranh.

Đầu thế kỷ XX, Mahatma Gandhi [2/10/1869 -30/1/1948] đã dùng phương pháp đấu tranh này với thực dân Anh ở Ấn Độ quê hương ông, một đất nước có nhiều tôn giáo, nhiều dân tộc nhưng cuộc đấu tranh ấy cuối cùng đã thành công và Ấn Độ đã giành được độc lập. Nhân dân Ấn Độ đã vinh danh và gọi ông là Thánh Gandhi [Mahatma Gandhi]. Phương pháp đấu tranh ôn hòa bất bạo động của ông sau này đã ảnh hưởng lớn đến nhiều chính trị gia trên khắp thế Giới như Nelson Mandela [Nam Phi], Lech Welsa [Ba Lan], Aung San suu Kyi [Mianma] và đã dẫn đến thành công tùy từng mức độ khác nhau ở các quốc gia này.

Ở Việt Nam đầu thế kỷ XX người dùng phương pháp đấu tranh bất bạo động đầu tiên là cụ Phan Chu Trinh [1872-1926], cụ chủ trương:

Khai dân trí: bỏ lối học cũ, mở trường dạy quốc ngữ, dạy kiến thức khoa học, bài trừ các hủ tục.

Chấn dân khí: chấn chỉnh tinh thần tự lực, tự cường, giác ngộ quyền lợi của mình

Hậu dân sinh: phát triển kinh tế, sản xuất hàng hóa, mở hiệu buôn bán Nhiều phong trào như Đông King Nghĩa Thục, Đông Du ra đời cổ súy cho phong trào đấu tranh của cụ Phan.

Là người cùng thời với Mahatma Gandhi của Ấn Độ. Hai nhà ái quốc ở hai nước Á châu có hoàn cảnh xã hội tương đồng, có phương pháp đấu tranh tương đồng. Nhưng ở Ấn Độ Mahatma Gandhi đã thành công, do phong trào đấu tranh ngày càng dâng cao và lan rộng khắp nơi nên thực dân Anh buộc phải trao trả độc lập vào ngày 15/8/1947. Còn ở Việt Nam hai điều có thể coi là không may đã xảy ra: thứ nhất cụ Phan mất sớm vào năm 1926 ở Sài Gòn khi mới 54 tuổi và thứ hai các đảng phái cấp tiến ra đời như Quốc Dân đảng và nhất là đảng Cộng Sản Việt Nam với chủ trương làm Cách mạng bằng bạo lực. Chính điều thứ hai này đã dẫn đến cuộc đấu tranh giành độc lập cho VN sau này tốn kém xương máu, nhiều triệu người chết [cả binh lính và dân thường], nợ nần chồng chất, kinh tế kiệt quệ, đất nước bị tàn phá nghiêm trọng và còn vô vàn các tai ương, hệ lụy khác nảy sinh.

Sau này, nhiều trí thức Việt Nam vẫn chủ trương canh tân đất nước và dùng đường lối ôn hòa bất bạo lực trong đấu tranh với thực dân Pháp mà tiêu biểu là thượng thư triều Nguyễn, cụ Phạm Quỳnh [cha đẻ của Gs lão khoa Phạm Khuê và nhạc sĩ Phạm Tuyên] chủ trương bằng báo chí, sách vở, nhà trường giáo hóa dân chúng để qua đó người dân thấy được nỗi nhục mất nước mà bảo nhau đứng dậy đấu tranh. Nhưng cụ đã bị sát hại vào ngày 6 tháng 9 năm 1945 cùng với người con rể và hai cha con Ngô Đình Khôi bởi Việt Hùng một tổ chức khủng bố do đảng CS lập ra, huấn luyện và nuôi dưỡng

Xin được nói thêm, gia đình Phạm Quỳnh hiện đang cố gắng chứng minh rằng cụ bị oan và mong được minh oan. Đúng vậy, đối với nhân dân và đất nước thì cụ oan, oan quá là khác nhưng đối đảng CS cụ đâu có oan? Căn cứ vào chủ trương của đảng CS khi đó: Trí, phú, địa, hào, phong kiến, đế quốc đào tận gốc, trốc tận rễ thì điểm nào chẳng liên quan đến cụ nên cụ chết vào tay họ là phải. Thậm chí, một thời gian dài về sau trong các trường học cụ được nhắc đến như một việt gian, một phản động, đối lập với các nhà yêu nước khác như các cụ Huỳnh Thúc Kháng và Ngô Đức Kế. Ông Phạm Khuê và Phạm Tuyên là các trí thức có tên tuổi đã cúc cung tận tụy phục vụ chế độ đến mấy chục năm cũng hy vọng một này nào đó cha mình được minh oan và nếu có thể thì kịch bản cũng lại như mấy ông nhân văn giai phẩm là cùng. Mấy ông nhân văn gia phẩm còn phục vụ chế độ này chứ cụ Phạm Quỳnh thì phục vụ được ngày nào? Hiện nay nhiều cuộc hội thảo, nhiều bài viết về Phạm Quỳnh xuất hiện để xã hội quen dần, đó là những chỉ dấu về việc nhà cầm quyền dọn chỗ cho việc minh oan cho cụ Phạm Quỳnh [và cũng là việc họ quen làm xưa nay để thử phản ứng xã hội]. Tiện đây, cũng xin hỏi ông Phạm Tuyên [ông Phạm Khuê đã mất] thế còn hàng vạn đảng viên Quốc Dân đảng và các trí phú địa hào khác cũng bị sát hại trong giai đoạn 1945 1955 như cụ Phạm Quỳnh thì minh oan cho họ thế nào? Hay chỉ ai kêu to thì được.

2. Khó khăn của việc đấu tranh ôn hòa bất bạo động hiện nay ở Việt Nam

Như ta đã biết đấu tranh bằng đường lối ôn hòa bất bạo động phải dựa vào tuyên truyền bằng ra báo, viết báo, tổ chức diễn thuyết, mở trường dạy học, thành lập công đoàn, các đảng phái chính trị thì tất cả các việc đó đều khó khả thi trong các quốc gia độc tài nói chung và đặc biệt đối với Việt Nam hiện nay. Bởi vì hiến pháp và luật pháp của VN không cấm các việc này, VN cũng đã long trọng ký các công ước quốc tế về nhân quyền, song ký cho vui, ký rồi để đấy, ký để lừa bịp dư luận trong nước và thế giới. Nhà nước cộng sản VN xưa nay vẫn độc tài nhất Thế Giới họ không hung hăng như Bắc Hàn [vì cũng không có thực lực để hung hăng] nhưng nham hiểm thì hơn Bắc Hàn nhiều. Họ tự đặt ra nhiều điều luật, thậm chí các điều luật này mâu thuẫn với nhau và mâu thuẫn với hiến pháp cốt là để đè bẹp các phong trào dân chủ. Ví dụ điều 88 luật hình sự cho phép kết án những người đấu tranh dân chủ bất bạo động là Vi phạm an ninh quốc gia là Lật đổ chính quyền. Chính vì Việt Nam độc tài như vậy nên rất nhiều nghị sĩ Quốc Hội Hoa Kỳ đề nghị Chính phủ của TT Obama đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC! Viết báo, tổ chức diễn thuyết đều không thể thực hiện được [mặc dù Mahatma Gandhi và cụ Phan Chu Trinh đã làm cách đây 80-90 năm và khoảng 65 năm trước Phạm Quỳnh đang là chủ bút tạp chí Nam Phong]. Chính vì vậy nên có thể nói nền dân chủ ở Việt Nam đã tụt hậu cả thế kỷ! Thậm chí còn kém hơn cả thời thực dân, đế quốc, phong kiến. Cũng xin nói thêm cụ Tôn Đức Thắng ở tù Côn Đảo nhiều năm ra tù vẫn khẻo mạnh và vẫn sống đến tuổi 92. Còn tình trạng nhà tù Việt Nam hiện nay thì thảm hại nhất Thế giới ngay cả những thanh niên khỏe mạnh như Lê Thị Công Nhân hay Nguyễn Văn Đài vào chốn địa ngục trần gian này chỉ một thời gian ngắn lập tức mặt bủng da chì ngay.

3. Độc tài có hại gì

Đã đến lúc nhân dân Việt Nam cần hiểu rằng độc tài là nguy hiểm, là cản trở mọi sự tiến bộ của quốc gia, dân tộc thậm chí cho cả loài người. Đức Quốc xã độc tài đã dẫn đến Chiến tranh thế giới thứ II [1939- 1945] làm chết mấy chục triệu người. Liền sau đó là chế độ độc tài Stalinnit đã sát hại hàng triệu người ở Liên Xô, đó cũng là nguyên nhân lâu dài dẫn đến sự sụp đổ của quốc gia Tiền đồn và của cả phe XHCN ở Đông Âu vào những năm 1989 -1991 mà nguyên nhân sâu xa chính là do sự độc tài của chế độ cộng sản ở các nước này với những tên độc tài khét tiếng như tổng bí thư đảng Cộng sản Rumani Nicolae Ceausescu. Ceausescu có cả cánh rừng riêng, đường ray riêng dẫn tới khu rừng đó để thỏa thích thú vui săn bắn của y [1]. Chế độ CS ở đây cũng tạo ra những con chó trung thành một cách mù quáng, đó là trường hợp của nữ công tố Ludmila Brozova Polednova dưới thời công sản Tiệp Khắc. Vị nữ công tố này đã góp phần ngụy tạo nhiều chứng cứ buộc tội dẫn đến những án tù, án tử hình oan sai đối với các nhà đấu tranh dân chủ thời đó. Mọi việc tưởng đã đi vào dĩ vãng thì một ngày người ta xem xét lại các bản án thấy có dấu hiệu không bình thường. Mọi chuyện vỡ lở và mặc dù ở tuổi 87, ngày 20 tháng 3 năm 2009 tòa án Praha [cộng hòa Czech] buộc bị cáo Ludmila phải thực hiện một bản án nghiêm khắc dành cho mình là 6 năm tù. Âu cũng là Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo đó thôi!

Ở VN cũng do độc tài mà không hề có sự cân nhắc lợi hại, lao vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn để lại các vết thương khó lành trong lòng Dân tộc, dẫn đến cái chết của cả chục triệu người và đến nay VN vẫn là một nước nghèo thu nhập tính theo đầu người vẫn thuộc tốp những nước thấp nhất Thế Giới. Rồi cũng do độc tài mà hàng loạt các chính sách lớn của đảng Cộng Sản đều sai lầm như:

-Cải cách ruộng đất, đấu tố địa chủ giai đoạn 1950-1955 ở miền Bắc đẫn đến hàng vạn người oan sai;

-Hợp tác xã nông nghiệp giai đoạn 1957-1990 ở miền Bắc dẫn tới đói kém, tiêu điều, kinh tế kiệt quệ;

-Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh ở miền Bắc sau 1954 và ở miền Nam sau 1975 đã bóp chết nền kinh tế tư bản non trẻ ở VN, lãng phí của cải vật chất, làm hoang phế bao nhiêu nhà máy xí nghiệp

-Về văn hóa: một thời duy ý chí CS cho rằng tất cả những gì liên quan đến đế quốc, phong kiến cần phải loại bỏ dẫn đến việc phá đình miếu, chùa chiền trong suốt giai đoạn 1955-1975 ở miền Bắc [rất may cố đô Huế nằm ở miền Nam nên mãi sau giải phóng, thời Trần Hoàn làm Bộ trưởng Văn Hóa mới cho phá đàn Nam Giao chứ nếu nằm ở miền Bắc thì giờ đây kinh thành Huế cùng các lăng tẩm cũng không còn]. Cộng sản thù cả với đình đám, hội làng cả một số làn điệu dân gian như hát đúm, hát lượn, hát phường vải khiến giờ đây người ta chỉ biết đến một cái tên chung chung sót lại, còn thực tế nó ra sao thì không biết. Song gần đây, rất may do cố gắng không mệt mỏi của một số trí thức mà một số làn điệu quí như nhã nhạc cung đình Huế, ca trù [hát ả đào] được phục hồi. Nếu chỉ chậm 5-10 năm nữa thôi, khi mà các nghệ nhân không còn thì cả kho tàng văn hóa phi vật thể khổng lồ của cha ông sáng tạo và tích lũy cả ngàn năm sẽ mất sạch sanh!

Một chủ trương sai lầm có thể nói là nóng hổi và hiện hữu là việc khai thác bauxite Tây Nguyên, nó dẫn đến chết chóc và tàn phá, tàn phá toàn diện cả thiên nhiên, môi trường, văn hóa xã hội, quốc phòng an ninh và lòng người! [xin không nói nhiều về chủ đề này ở đây, bạn nào muốn biết xin đọc bauxite viet nam]

Chỉ trong vòng vài tuần nay chính quyền CS liên tiếp bắt các nhà đấu tranh dân chủ. Khởi đầu, ngày 24 tháng 5 năm 2009 bắt tổng giám đốc công ty OCI kỹ sư Trần Huỳnh Duy Thức và các anh chị Lê Thăng Long, Lê Thị Thu Thu, Trần Thị Thu với tội danh bịa đặt Trộm cước viễn thông, ngày 13 tháng 6 năm 2009 bắt luật sư Lê Công Định, ngày 7 tháng 7 năm 2009 bắt cựu trung tá quân đội nhân dân VN Trần Anh Kim [Thái Bình] và thạc sĩ CNTT Nguyễn Tiến Trung [Sài Gòn]. Thế là, như người Việt Nam vẫn thường nói Chó đen giữ mực, Chứng nào tật ấy chính quyền Cộng Sản nay lại tấn công các nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa như trước đây họ đã tấn cộng vào trụ sở của Quốc Dân đảng năm 1946 ở các phố Bùi Thị Xuân và Nguyễn Gia Thiều giết hại rất nhiều người mà gần đây nhân xây dựng đã khai quật được những mộ tập thể. Bộ mặt độc tài của họ không hề thay đổi! Và lịch sử dân tộc lại ghi thêm điểm đen nữa cho CS về thành tích bất hảo của họ. Việc làm của họ là dấu hiệu không bình thường, một con thú trước khi chết thường giẫy rất mạnh!

Những người đã bị chính quyền Cộng Sản kết án tù đày, giam cầm, những người bị bắt vừa qua họ đều là những người yêu nước, không ươn hèn trước ngoại bang như những người lãnh đạo đảng và chính quyền CS hiện nay. Những người dũng cảm, bất khuất, kiên cường như Trần Anh Kim, Nguyễn Tiến Trung và trí tuệ, mẫn tiệp như Trần Huỳnh Duy Thức là những người Việt Nam ưu tú nhất, những nhân tài đất Việt. Đừng làm hại họ nếu còn chút lương tâm!

Hiên giờ ngoài biển Đông TQ cho nhiều tàu chiến tuần tiễu ngày đêm, họ cấm ngư dân VN đánh cá, họ đâm chìm nhiều tàu thuyền của ngư dân, họ tịch thu cá đã bắt được, họ bắt ngư dân làm con tin và phạt rất nặng nếu nộp phạt cho họ thì mới thả con tin. Năm 1974 TQ đánh chiếm đảo Hoàng Sa từ tay quân đội VNCH. Các năm 1978, 1982 đánh chiếm các đảo thuộc quần đảo Trường Sa. Ngày 14 tháng 3 năm 1988 TQ tiếp tục đánh chiếm đảo Gạc ma, thuộc quần đảo Trường Sa từ tay quân đội nhân dân VN, bắn cháy và chìm 3 tàu của VN, bắn chết, bị thương, mất tích, bắt làm tù binh tổng cộng 84 chiến sỹ hải quân Việt Nam [2] [sau này họ trao trả 9 người]. Gần đây nhất, ngày 7 tháng 7 năm 2009, vào đúng ngày Trần Anh Kim và Nguyễn Tiến Trung bị bắt. Tuần dương hạm TQ đâm làm hư hại nặng một tàu chiến của hải quân VN, giết chết 6 chiến sỹ hải quân VN, 7 người bị bắt, một số người mất tích. Hành động của họ man rợ và hung bạo còn hơn cả lũ cướp biển Xômali! Một điều lạ là sau việc làm đó họ thản nhiên đăng báo[3], họ không nghĩ gì đến tình hữu nghị Trung Việt Núi liền núi, sông liền sông, họ không nghĩ gì đến Bốn tốt và Mười sáu chữ vàng!? Một điều lạ nữa là những người lãnh đạo của Đảng và nhà nước VN vẫn im thin thít, cả bộ ngoại giao lẫn bộ thông tin truyền thông vẫn im thin thít. Lê Dũng câm bặt không thấy ba hoa gì như việc phản đối 37 nghị sĩ Hoa Kỳ trong việc liên quan đến cha Nguyễn Văn Lý. Hơn 700 tờ báo viết VN cũng câm luôn thành ra chuyện tày đình như vậy mà đại bộ phận dân chúng VN không hề biết tin! Không biết nên dùng từ gì để nói về cộng sản VN nữa, có lẽ nên dùng câu mà cha ông ta vẫn thường dùng là Khôn nhà, dại chợ mới có thể mô tả chính xác các nhà lãnh đạo VN hiện nay.

Bị phản đối rất mạnh về bauixite, bị TQ quấy nhiễu ở biển Đông, ngư dân không dám ra khơi, bị nhiều nước, nhiều tổ chức Quốc tế phản ứng về nhân quyền nên chính quyền VN nghĩ ra trò bắt mấy nhà đấu tranh dân chủ để chia lửa, phân tán dư luận xã hội nhưng chia lửa thì lửa cháy ở nhiều nơi. Thật là một hạ sách!

Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng CS có bốn đặc điểm mà không quốc gia nào có được:

  • Thứ nhất. Có liệt sĩ ở khắp nơi VN, Lào, Campuchia
  • Thứ hai. Xã nào cũng có nghĩa trang liệt sĩ, ngoài ra còn có nghĩa trang Quốc gia rất hùng vĩ ở Trường Sơn.
  • Thứ ba. Tỉnh nào cũng có ít nhất một nhà tù: Hà Nội có Hỏa Lò, Thanh Liệt,; Hải Phòng có Trần Phú; Hải Dương có Kim Chi, Hoàng Tiến; Hà Nam có Ba Sao
  • Thứ tư. Nhà nước VN rất tự hào về việc có nhiều liệt sĩ!

4. Các đề xuất

-Phải coi sự tồn tại của các nhà dân chủ và hoạt động đấu tranh ôn hòa của họ là bình thường trong một xã hội có nền chính trị tiên tiến ổn định. Các họat động phù hợp với Hiến Pháp và Pháp Luật, phù hợp với tiến trình dân chủ hóa đất nước, phải được coi như các phản biện hay xúc tác làm xã hội phát triển tốt đẹp

-Lành mạnh hóa các sinh hoạt chính trị trong nước, không bắt bớ đàn áp các nhà hoạt động dân chủ, không thể coi các hoạt động của họ là nhằm lật đổ chính quyền hay chống phá nhà nước. Còn nếu chính quyền vì thế buộc phải thay đổi thì phải coi đó là thay đổi hợp với lòng dân và xu thế xã hội, những thay đổi dẫn đến có lợi và lành mạnh cho đất nước và dân tộc. Không được tùy tiện đặt ra các điều luật mẫu thuẫn nhau, trái với Hiến Pháp chỉ nhằm mục đích chấn áp những người bất đồng chính kiến [như điều 88 Luật hình sự]. Không được hình sự hóa các vụ án Chính trị [như các vụ đối với Lm Nguyễn Văn Lý, Ls Nguyễn Văn Đài, Ls Lê Thị Công Nhân ]. Chính quyền phải thực sự tôn trọng Hiến Pháp, pháp Luật và phải quản lý đất nước và nhân dân bằng Hiến Pháp và pháp luật chứ không thể bằng các tiểu xảo tùy tiện.

-Phải minh bạch các mối quan hệ trong nước và quốc tế để tránh những thiệt hại do các mối quan hệ đó đem lại cho đất nước. Minh bạch các chủ trưng lớn và lắng nghe phản biện từ các tổ chức quần chúng, các đảng phái và từ chính nhân dân.

-Tập trung trí tuệ, tài lực, vật lực để chấn hưng đất nước, tăng cường quốc phòng an ninh làm cho dân giầu, nước mạnh thực sự, tránh các hiểm họa xâm lược từ bên ngoài.

-Phải chống tham nhũng triệt để hơn nữa. Lịch sử dân tộc chưa bao giờ ghi nhận tham nhũng là quốc nạn [có lẽ trước đây không có hay có nhưng không lớn, không đáng kể] thế mà ngày nay tham nhũng là Quốc nạn chứng tỏ nó nghiêm trọng đến mức nào và VN chẳng những không tiến bộ mà còn tụt lùi so với chính ông cha mình đến mức nào!? Phải coi việc chống tham nhũng cũng là để chấn hưng đất nước. Phải tiếp tục phanh phui các vụ tham nhũng lớn như các vụ Huỳnh Ngọc Sỹ lột mặt những kẻ đứng phía sau ông Sĩ trong vụ tai tiếng đã dẫn đến Chính Phủ Nhật phải cắt ODA đối với VN hay vụ tiền giấy polyme liên quan tới con trai ông thống đốc ngân hàng nhà nước Nguyên Đức Thúy trước đây [cần làm rõ trách nhiệm của ông Thúy trong vụ này] v,vPhải coi của cải xã hội là thứ cần được khai thác một cách khoa học, sử dụng đúng mục đích và có hiệu quả. Nó tuyệt đối không thể và không phải là của để dành của tổ tiên các nhà lãnh đạo để đến nay con cháu họ bòn rút, đào bới một cách tùy tiện, hễ bất cứ chỗ nào có dự án hay đấu thầu nào béo bở là lập tức ở đó có mặt vợ, chồng, anh, em, con, cháu các nhà lãnh đạo!

Luyện Thành Long

Ngày 13 tháng 7 năm 2009

Tham khảo và chú thích

[1]. Nhà độc tài Nicolae Ceausescu TBT đảng CS Rumani đã bị kết án tử hình cùng với vợ là Elena Ceausescu vào ngày 25/12/1989. Phiên xử đã được truyền hình khắp thế giới và nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Rumani cũng đực khai tử từ đó.

[2] Theo lịch sử Hải quân nhân dân VN 1955-2005

[3] Nhan đề bài báo: Trung Quốc hải quân tại Nam Hải xuất thủ liễu, đả tử lục danh Việt Nam hải quân. Nghĩa là: hải quân Trung Quốc đã ra tay trên biển Nam Hải [cách gọi của Trung Quốc, tức biển Đông của VN], giết chết 6 hải quân VN] [x. Bauxitevietnam info]

Nguồn: //ptdcvn.wordpress.com/

Share this:

Related

  • Đấu tranh bất bạo động: tại sao không?
  • June 30, 2009
  • In "BLOGGER viết về Lê Công Định"
  • Tổng Cục 2: Lá bài chinh phục Việt Nam của Trung quốc?
  • September 15, 2009
  • In "bloggers"
  • Cảm nhận của người trẻ nghĩ gì về Cộng sản Việt nam
  • August 18, 2009
  • In "Các tin liên quan"

Video liên quan

Chủ Đề