Mắt lệ là gì

X

Bảo mật & Cookie

This site uses cookies. By continuing, you agree to their use. Learn more, including how to control cookies.

Đã hiểu!
Quảng cáo

Tác giả:CUA RANG MUỐI

Tình trạng bảng gốc: on going

Thể loại:ngược tâm, ấm áp

Nhân vật:Khải Nguyên, Tỷ Hoành.

Chuyển ngữ: QT

Editor: Tiểu Ác Ma

Tiết tử:

Mọi người thường bảo cậu có một đôi mắt đẹp nhưng tiếc rằng nó lại là một đôi mắt lệ xinh đẹp.

Mắt lệ, đôi mắt to tròn lấp lánh những vì sao. Cười lên liền khiến cho người khác cảm thấy hạnh phúc. Nhưng rèm mi lại rủ xuống che đi ánh dương trong đôi mắt. Làm cách nào cũng không cong lên dc. Tựa như đang gánh lấy một sức nặng vô hình. Mà cái nặng ấy chính là những giọt lệ vô hình trong lòng người.Người có đôi mắt lệ một đời được yêu thương nhưng lại không tìm được yêu thương cho riêng mình.

Khi còn nhỏ nghe thấy những lời ấy liền cảm thấy sợ hãi. Thốt nhiên cho rằng mình cứ thế cô độc cả đời. Nhưng thời gian dần trôi lòng người cũng dần chai sạn. Cậu thật sự cảm thấy cho dù phải cô độc cả đời cũng là sự cô độc do chính cậu lựa chọn. Những lời nói kia cũng không còn làm cậu phải suy nghĩ nữa.

Mi mắt của cậu qủa thật không thể nào cong lên được. Nhưng cũng chẳng sao, nam nhân như cậu chẳng cần phải chăm chút đến sắc đẹp. Khiến cho mi mắt cong lên để làm chi.

Mà bản thân cậu sống đến giờ phút này cũng chưa từng cảm thấy mình được yêu thương mà lớn lên. Cô nhi còn có thể mong chờ cái gọi là yêu thương sao? Cậu lớn như vậy mà còn học mấy đứa trẻ mơ mộng những điều tốt đẹp còn không phải cho thiên hạ cười sao?

Từ lâu! Thật lâu! Đã không còn tin vào cái gọi là yêu thương. Những lời người khác nói cũng coi như gió thoản, mây bay. Cái gì có thể tin thì tin, không thể tin cũng không cần làm chính mình sợ hãi.

Nói vậy không có nghĩa là cậu chưa từng tin tưởng bất kì một ai hay bất kì điều gì. Rất lâu về trước cậu cũng đã từng vì một người mà không ngừng hy vọng.

Người ấy đã từng nói với cậu mắt lệ là đôi mắt xinh đẹp nhất thế gian. Chỉ cần cậu có thể giữ mãi ánh sáng trong đôi mắt của mình, cậu nhất định sẽ không bao giờ cô đơn.

Cậu đã từng tin vào điều đó trong một khoản thời gian rất dài. Thế nhưng, lời nói ngây ngô của trẻ con quả nhiên không thể tin tưởng cùng mong chờ. Mỗi đứa trẻ trong cuộc đời điều đã từng có thật nhiều lời hứa. Chúng có thể nhớ được bao nhiêu lời hứa đây?

Đến phút cuối cùng, cậu vẫn chỉ có một mình. Mà người nói những lời kia cũng đã sớm rời xa.

Thời gian trôi qua thật lâu, bóng dáng người kia trong kí ức cũng thật sự không còn nữa. Cậu thật sự đã quên mất dáng vẻ của người kia như thế nào. Cậu cũng không buôc bản thân mình cần phải nhớ đến. Đối với những kí ức không vui vẫn là nên sớm quên đi!

Có đôi lúc, cậu thật sự ước chi mình là kẻ vô hình. Thiết nghĩ bản thân của mình cũng không làm chuyện gì có lỗi với ai. Nhưng chỉ vì cậu có một đôi mắt lệ, mọi người liền nhìn cậu với ánh mắt vừa thương hại, vừa xa cách.

Cậu nhìn thấy họ như vậy cũng chỉ có thể mỉm cười chua sót. Bọn họ thật sự sợ được cậu yêu thương. Ai bảo đôi mắt của cậu suốt đời chỉ khóc vì người thương. Quả nhiên, một đôi mắt đẹp là một đôi mắt u buồn.

Chút chua sót lúc đầu của cậu cũng theo thời gian mà từ từ tan biến. Cậu nghĩ rằng cái chua sót kia đã hóa thành sự hiển nhiên trong đời sống của cậu. Sớm làm quen, sớm không thấy mệt mỏi.

Những đứa trẻ cùng trang lứa đã sớm được nhận nuôi. Mà cậu vẫn cứ kiên trì ở lại nơi này. Cũng đã sớm vứt bỏ ước mơ có ai đó để gọi một tiếng cha, một tiếng mẹ. Bọn họ nhìn thấy cậu sẽ liên tục suýt xoa cậu có bao nhiêu khả ái, bao nhiêu đáng yêu nhưng cuối cùng vẫn là không ai muốn nhận nuôi cậu. Cậu đối với việc đó cũng không hề oán trách. Đã sớm quen rồi sao có thể oán trách đây?

Cuộc đời chính là biến đổi không ngừng, buộc con người ta phải không ngừng thay đổi để tồn tại. Thiết nghĩ nếu những suy nghĩ ấu thơ vẫn còn tồn tại mãi trong lòng thì cậu chẳng phải là kẻ u buốn nhất thế gian sao?

Cậu chưa bao giờ tin vào những điều ngươi khác nói về đôi mắt của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người không tin. Không tập làm quen với những điều đó, cậu sao có thể tồn tại đây? Thật đáng buồn biết bao!

Thế nhưng dù cho có sợ hãi, có đau buồn thì đó cũng chỉ là cậu của quá khứ. Cậu của hiện tại đã sớm trưởng thành. Sớm rời khỏi cô nhi viện, sống cuộc sống của chính mình.

Vẫn cứ như trước cô độc một mình nhưng đó lại là lựa chọn của riêng cậu. Vì chính bản thân mình không cách nào có thể giao niềm tin của mình cho bất cứ ai. Nên cậu cứ thế chọn cuộc sống cậu cho là thoải mái nhất, sống vui vẻ nhất.

Một mình quả nhiên là tốt nhất.

Quảng cáo

Share this:

Liên quan

  • [SPBĐC] Chương 1
  • 21/09/2012
  • Trong "Đam mỹ"
  • [ buông tay] chương 1 thượng
  • 30/12/2012
  • Trong "Khác"
  • [NQLB] Chương 4
  • 10/10/2012
  • Trong "Đam mỹ"

Video liên quan

Chủ Đề