Kết thúc phim kỳ duyên trong gió như thế nào

Nói về độ cuốn hút, “Đại mạc dao” không hề cho tôi cái cảm giác tim đập thình thịch, nóng lòng theo dõi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không hề khiến tôi phải thức đến tận đêm khuya để đọc như những tác phẩm ngôn tình khác. Có điều, ít có truyện nào khiến tôi phải bỏ rất nhiều thời gian để cảm nhận và suy ngẫm sau khi đọc xong như “Đại mạc dao”. Câu chuyện này không mang đến cho tôi cảm giác thích thú như đập thẳng vào trực quan, mà cứ dần dần, dần dần, dùng chính những câu chữ tinh tế, lời văn nhẹ nhàng phóng khoáng và sự thông thái trong tư tưởng nhân vật, chiếm lấy sự yêu thích của tôi.

Trong phần Hậu ký tác giả đã nói rằng, kết thúc của “Bộ Bộ Kinh Tâm” khiến cô ấy cảm thấy rất bức bối. Nữ chính Nhược Hy là một cô gái thông minh lý trí, biết tiến biết lùi, nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm hãm của chốn cung cấm Tử Cấm Thành và những ràng buộc trong nội tâm để sống bình yên bên người thương. Đồng Hoa cũng cảm thấy bức bách với chính tác phẩm của mình, cho nên cô ấy muốn tự mình thoát khỏi cái lồng giam nhỏ hẹp cả về không gian và tư tưởng ấy, muốn vươn ra một thế giới bao la rộng lớn hơn để có thể tự do chao liệng như cánh chim trên bầu trời. Chính vì vậy mới có “Đại mạc dao”, mới có không gian đại mạc mênh mang đầy nắng, gió và cát bụi, mới có một Tiểu Ngọc, Tiểu Hoắc và Tiểu Cửu. Đồng Hoa viết “Đại mạc dao” để giải thoát cho nhân vật và chính bản thân mình, bởi vậy âm hưởng chính của tác phẩm là sự hào hùng và phóng khoáng, các nhân vật dù bị kìm hãm bó buộc bởi thời cuộc, vẫn muốn hướng đến sự tự do trong tâm hồn để tìm kiếm chân trời hạnh phúc. Điều phải kể đến đầu tiên ắt hẳn là không gian chủ đạo trong truyện. Nơi đại mạc bao la rộng lớn, thế giới của ánh nắng, gió mây và cát bụi, ban ngày vừa ngẩng đầu đã có thể thấy mặt trời rực đỏ như quả cầu, ban đêm có thể hướng về phía trăng sáng, cùng những người bạn sói tru lên từng đợt thật dài. Ấy chính là quê hương của Kim Ngọc, cũng chính là chân trời tự do mà nàng luôn mơ ước. Khởi đầu câu chuyện, Kim Ngọc mang theo sự tò mò cuộc sống náo nhiệt nơi thành Trường An, lưu luyến rời bỏ đại mạc. Trải qua những biến cố, những rối rắm phức tạp bởi vòng xoáy quyền lực triều đình, khi sức lực đã tàn và trái tim đã mệt, nàng một lần nữa quay trở về đại mạc mênh mông. Đi một vòng lại quay về điểm xuất phát, tưởng chừng như tất cả đều vô ích. Nhưng không, bởi lần trở về này có người nàng yêu – niềm hạnh phúc cả đời nàng – ở bên cạnh. … … … Ngọc Cẩn là một cô gái sói, lớn lên cùng đàn sói giữa sa mạc, suýt thì quên mất mình là một con người. Đến một ngày, nàng vô tình cứu sống một người đàn ông người Hán làm tướng dưới triều Hung Nô, không ngờ ông ta lại “lấy oán trả ơn”, bắt nàng về doanh trại Hung Nô nuôi dưỡng, cùng chung sống với các vị thiên tử Hung Nô. Nàng bị bắt phải giao tiếp với con người, học chữ, học binh pháp, nhưng cũng vì thế mà tuổi trẻ của nàng mới có những cuộc chơi đầy ắp tiếng cười cùng Y Trĩ Tà, Ư Thiền, Nhật Đê… Từ bé đến lớn, Y Trĩ Tà luôn là người nàng ngưỡng mộ và tôn sùng, nhưng không ngờ hắn lại phản bội nàng, dồn nàng và cha nuôi vào con đường chết. Cha chết, nàng may mắn trốn thoát, từ đó lại quay trở về cuộc sống làm bạn cùng đàn sói. Duyên phận kỳ diệu khiến nàng gặp gỡ hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình, nhưng duyên phận trớ trêu khi biến nàng thành một hòn đá, bị hai hòn đá trên dưới nghiền nát, đến khi có được hạnh phúc thì thương tích đã đầy mình. Người đầu tiên nàng gặp gỡ là Mạnh Cửu, một chàng trai dịu dàng, ôn hòa và thanh cao như ánh trăng. Giây phút gặp gỡ ấy là khoảnh khắc nàng sẽ không bao giờ quên được. Bên dòng Nguyệt Nha, trên đầu treo lơ lửng một vầng trăng sáng tỏ, chàng tặng nàng một bộ váy Lâu Lan, lễ vật mà nàng trân trọng hơn bất cứ thứ gì. Vốn luôn tò mò về Hán triều, quê hương của cha, lại thêm lời khuyên của chàng: “Cô nương, cô không thích hợp để sống cùng bầy sói. Cô vẫn nên sống với con người thì hơn”, Ngọc Cẩn quyết định rời khỏi đại mạc để đến với thành Trường An náo nhiệt. Bỏ lại hết quá khứ đau thương về phía sau để tiếp tục đi về phía trước, từ đây không còn Ngọc Cẩn, chỉ còn Kim Ngọc. Không ngờ cuộc kỳ ngộ ấy không chỉ để lại dấu ấn trong tim nàng, mà còn khiến cho Mạnh Cửu nhung nhớ khôn nguôi. Khi biết nàng đã đến Trường An, chàng lật tung cả kinh thành để tìm kiếm nàng. Chàng giữ nàng lại Thạch Phảng, dưới sự trợ giúp của chàng, Kim Ngọc may mắn trở thành phường chủ của Lạc Ngọc phường, cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Trái tim thiếu nữ vô tình bị những hành động quan tâm dịu dàng của Mạnh Cửu chiếm lấy từ lúc nào không hay. Nàng coi chàng là lẽ sống của mình, tất cả tâm tư đều đặt hết vào chàng. Cuộc sống ở kinh thành của cô gái trẻ chỉ xoay quanh việc làm thế nào để san sẻ gánh nặng cho Cửu gia, làm thế nào để xua đi nỗi ưu phiền ẩn hiện giữa hàng lông mày ấy. Vì chàng, nàng còn to gan lớn mật đến nỗi đưa Lý Nghiên vào cung, lợi dụng quan hệ với triều đình để giúp việc làm ăn của chàng được thuận lợi. Chàng tặng nàng hai chú chim bồ câu, hàng ngày hai người gửi thư qua lại tựa một cặp tình nhân, chỉ có điều nội dung không phải là những lời tình cảm đường mật, mà chỉ là những lời kể bệnh nàng tự bịa ra, đơn thuốc chàng gửi. Đối với nàng, Mạnh Cửu luôn là một vầng trăng ôn nhu tỏa ánh sáng ấm áp, và nàng giống như một chú sói trong màn đêm nơi đại mạc, cứ mải trông ngóng về ánh trăng vằng vặc phía xa kia. Nàng dồn tâm tư của mình vào giàn hoa kim ngân, hay còn gọi là Uyên ương đằng, mong chờ từng ngày cây nở hoa. Nàng hết lần này đến lần khác thăm dò tâm ý chàng, bao lần tỏ tình trực tiếp và gián tiếp, có khi còn tha thiết như đang cầu xin một cái gật đầu đồng ý từ chàng. Nàng thổi khúc “Việt Nhân Ca” cho chàng nghe để bày tỏ tâm tư thầm kín. Nhưng đáp lại nàng, chàng chỉ lãnh đạm nói một tiếng: “Khúc nhạc không tệ đâu, nhưng muội thổi không hay.” Đau lòng cùng thất vọng, lửa lòng đã nguội, trái tim đã mệt mỏi rã rời, Kim Ngọc quyết định buông bỏ tất cả mọi hy vọng cùng ân oán, rời khỏi Trường An. Mạnh Cửu là nhân vật có chiều sâu nhất tác phẩm. Cuộc sống bất công với chàng khi không cho chàng một đôi chân lành lặn, đến khi đã gặp được người con gái mình yêu thì chàng lại không dám đối diện với hạnh phúc ấy. Chỉ đến khi thực sự mất nàng rồi, chàng hối hận cũng đã không kịp. Dù có đấu tranh giành lại trái tim nàng, nhưng nàng đã không còn là cô thiếu nữ trong tim chỉ có chàng ngày ấy nữa. Chàng chỉ biết lặng lẽ nhìn người mình yêu thương cười nói bên người khác, âm thầm chúc phúc cho nàng. Người ấy đáng thương và chịu nhiều hy sinh hơn bất cứ ai trong câu chuyện này. Tôi thích Kim Ngọc ở chỗ đã yêu là yêu hết mình, dám nâng lên dám hạ xuống, quyết tuyệt và dứt khoát như một đấng nam nhi. Nhưng đôi khi tấm chân tình của cô gái ấy lại là sự tàn nhẫn đối với người thứ ba. Hoắc Khứ Bệnh là một đại tướng quân trẻ tuổi nhưng tiếng tăm lẫy lừng, phong tư anh dũng kiêu hùng, hào sảng phóng khoáng. Duyên phận đã định Hoắc Khứ Bệnh đến sau Mạnh Cửu. Hắn không phải là người đầu tiên nàng gặp bên dòng Nguyệt Nha, cũng không phải là người đầu tiên nàng gặp lại khi đến thành Trường An. Có ai ngờ được, chỉ một chút chậm trễ ấy đã khiến trái tim nàng cách xa hắn vạn dặm. Hắn có tiến lên một ngàn bước, cố gắng ngàn vạn lần, trong mắt nàng vẫn chỉ có người kia, hết lần này đến lần khác lãnh đạm thờ ơ với sự quan tâm của hắn. Suốt những tháng ngày ở Trường An, nàng quanh quẩn bên Mạnh Cửu, còn hắn quanh quẩn bên nàng. Khác với sự dịu dàng như nước của Mạnh Cửu, Hoắc Khứ Bệnh lại mang trong mình tinh thần “bách chiến bách thắng”, khí thế hiên ngang mạnh mẽ của một vị tướng quân trên sa trường, và cả sự “mặt dày, vô lại” của một người nam nhân để từng bước giành lấy trái tim Kim Ngọc. Trong quá trình “cưa cẩm” Kim Ngọc, không ai có thể phủ nhận sự tận tâm cùng kiên định của Hoắc Khứ Bệnh. Một người là tướng quân xông xáo khắp chiến trường, không kiêng kỵ lễ tiết, một người là cô nương có bản tính “hoang dã” như loài sói, không câu nệ tiểu tiết, hai người họ quả thực là hai mảnh ghép hoàn hảo. Trong những màn đấu khẩu không ai nể ai của họ, tôi mới thực sự thấy được sự vui tươi của tuổi trẻ, sức sống thanh xuân đang sục sôi trong họ, bởi lẽ họ cũng chỉ là những người trẻ tuổi đang ở độ đôi mươi. Khứ Bệnh thực sự là người phù hợp nhất với Kim Ngọc. Không giống Mạnh Cửu luôn sống khép mình trong nỗi ưu phiền và đóng chặt trái tim lại không cho phép Kim Ngọc bước vào, hắn và Kim Ngọc đơn giản hơn rất nhiều. Hai người đều là những cánh chim tự do, phóng khoáng chao liệng cùng gió ngàn, muốn làm gì thì làm thế ấy, muốn yêu sẽ mặc sức yêu, để kết quả dù ra sao sẽ không hối không hận. Mạnh Cửu là vầng trăng xa xôi nơi đại mạc, còn Hoắc Khứ Bệnh là ngọn gió luôn quấn quít, bầu bạn cùng cô gái sói trên khắp mọi nẻo đường. Khi Kim Ngọc mang theo trái tim đã nguội lạnh rời khỏi thành Trường An, sau nhiều lần chậm bước, Hoắc Khứ Bệnh quyết không bỏ lỡ cơ hội trời ban này. Hắn tìm được nàng, dẫn nàng đi theo đại quân rồi buộc chặt nàng bên mình. Trong khi hắn ra trận, nàng ngoan ngoãn ở lại quân trại đợi hắn quay về, bởi nàng biết khi hắn chiến thắng trở về sẽ rất mong được nhìn thấy nàng. Thực ra nàng không hề vô tâm với Hoắc Khứ Bệnh, làm sao nàng lại không cảm nhận được tình cảm dịu dàng khi hắn tỉ mỉ chải tóc cho nàng? Chính vì để ý, nên nàng mới thấy đau lòng mỗi khi nhìn thấy hoa hòe – nơi mà chính nàng đã bỏ hắn lại một mình để lao vào vòng tay Mạnh Cửu. Vì để tâm, nên nàng mới lo lắng không yên, vội vã một ngày đường phi ngựa để biết hắn vẫn còn bình an. Giây phút chia tay trong lần đầu gặp gỡ, rõ ràng nàng đã đi rất xa rồi, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt bất giác đỏ ửng. Có lẽ nàng không biết, ngay từ giây phút đầu tiên ấy, cùng nhiều giây phút sau này, trong những lúc nàng không để ý, hình ảnh chàng thiếu niên anh dũng hơn người ấy đã lặng lẽ chiếm cứ một góc trong trái tim nàng, chỉ vì tâm tư đã đặt hết vào Mạnh Cửu nên không thể nhận ra. Sói kia đôi khi thật mù quáng, cứ mải mê đuổi theo vầng trăng tít xa, mãi đến khi mệt rồi mới nhận ra ngọn gió cũng có thể dẫn nó đi đến tận chân trời. Rượu vào nhưng tâm vẫn tỉnh, người hữu tình và ta hữu ý, trong cơn say chếnh choáng, hai người trao thân cho nhau. Vấp ngã một lần không có nghĩa là hạnh phúc đã tận, sau sự tình bồng bột tối hôm đó, nàng nghĩ rằng nên cho Khứ Bệnh một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội. Chân trời mới đang rộng mở đón chào nàng ở nơi không xa, chàng trai này có lẽ sẽ mang hạnh phúc đến cho nàng. Trong suốt thời gian hai người ở bên nhau, không một ai nhắc đến cái tên “Cửu gia”, dường như người ấy chính là nỗi đau mà cả hai người đều không muốn khơi lại. Hắn sợ nàng đau lòng, còn nàng thì sợ thiệt thòi cho hắn. Sau khi cùng nhau trở về Trường An, sự xuất hiện và lời tỏ tình bất ngờ của Mạnh Cửu khiến khúc mắc chưa giải quyết triệt để giữa hai người giống như một quả bom nổ chậm, âm ỉ nhen nhóm từng ngày. Từng một thời coi Mạnh Cửu là cả bầu trời của mình, lúc này nghe được lời tỏ tình thốt ra từ chính miệng chàng, trái tim cô gái nhỏ như một mặt hồ yên tĩnh bỗng bị cơn cuồng phong quét qua, xáo trộn tất cả. Kim Ngọc có rung động, có lẽ cả đời này nàng sẽ chẳng thể quên được Mạnh Cửu, nhưng người trong tim nàng lúc này là Hoắc Khứ Bệnh, quá khứ của nàng với Mạnh Cửu rất đáng trân trọng, nhưng hạnh phúc hiện tại cùng người trước mắt nàng còn quan trọng hơn. Con đường có được trái tim nàng vốn đã gian nan, đến khi ở bên nàng rồi Hoắc Khứ Bệnh vẫn phấp phỏng lo sợ, lo sợ nàng sẽ bỏ rơi hắn đến với Mạnh Cửu. Tuy nhiên trải qua những lần giận hờn cãi vã, hắn hiểu ra rằng mình nên tin tưởng nàng, dẫu sao trái tim con người không phải là sắt đá, cái nàng cần nhất bây giờ là thời gian và có hắn ở bên cạnh. Hắn chấp nhận trái tim nàng luôn có một góc dành cho Mạnh Cửu, chỉ cần nàng được vui vẻ và hạnh phúc. Có thể nói, bất kỳ cô gái nào cũng mong muốn có được một Hoắc Khứ Bệnh của riêng mình. Hắn kiên tâm và luôn mang đến cho nàng cảm giác an tâm, dù trời có sập xuống cũng có hắn chống đỡ thay nàng. Đối với Kim Ngọc, nơi nào có Khứ Bệnh, nơi đấy là nhà, vòng tay ôm ấm áp của hắn chính là nhà. Vì thân phận và những phức tạp chốn triều đình, hai người không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Không thể lấy nàng làm vợ, hắn đứng giữa bá quan văn võ trong triều, nói rằng việc nước chưa vẹn, việc nhà cầu chi, ngụ ý rằng cả đời này sẽ không lập gia thất. Nàng sinh con cho hắn, nguyện ý làm một nữ nhân không danh không phận bên cạnh Phiêu Kỵ Đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh. Cuối cùng hắn lấy thân ra làm quân cờ, đặt mình vào tình thế nguy hiểm, dàn dựng một màn kịch giả chết để rồi sau đó hai người cùng quy ẩn giang hồ, tránh xa vòng xoáy quyền lực triều đình, sống một cuộc sống tự do tự tại hằng mong ước. … … … Tôi vẫn còn rất nhiều cảm nhận chưa kịp viết ra thành lời về tác phẩm này, về Tiểu Hoắc, Tiểu Ngọc, Tiểu Cửu, và đặc biệt là Lý Nghiên – tuyến nhân vật duy nhất đi ngược lại tư tưởng của tác phẩm. Đặt Lý Nghiên và Kim Ngọc trong một hoàn cảnh tương tự nhau, cùng mang trong mình nỗi hận thù giết cha, nhưng hai người có hai cách lựa chọn khác nhau và nhận lấy một kết cục khác nhau. Kim Ngọc may mắn có một người cha yêu thương mình hết mực, ông ấy dù chết oan uổng thế nào vẫn mong muốn đứa con gái của mình có thể an nhiên mà sống tiếp, không bị thù hận trói buộc. Chính vì vậy Kim Ngọc đã lựa chọn buông bỏ hận thù, đi tìm hạnh phúc mới. Còn Lý Nghiên, nàng ta rõ ràng được ông trời ưu ái ban cho dung mạo khiến kẻ nhớ người thương, tài ca hát không ai bì nổi cùng một Lý Cảm tướng quân sẵn lòng làm mọi việc vì mình, nhưng tâm hồn lại quá u ám, phí hoài cả tuổi trẻ để giam mình vào chốn cung cấm, cuối cùng thù nhà không trả được, lại vì cả đời hao tổn tâm tư mà yểu mệnh. Kết lại, “Đại mạc dao” là một tác phẩm rất đáng đọc, đọc xong lại càng đáng để suy ngẫm. Đó là khúc ca đại mạc hát về lý tưởng, về tình yêu, về sự khao khát thoát khỏi những trói buộc để mưu cầu hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ quên một Tiểu Hoắc dù là người đến sau vẫn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, sẵn sàng giũ áo rời khỏi sự xa hoa quyền quý để được sống bên người thương; một Tiểu Ngọc nặng tình nặng nghĩa, không ngại trao đi yêu thương, sống không chỉ vì mình mà còn vì người khác; một Tiểu Cửu với hàng lông mày luôn chau lại ưu phiền, dù mất đi rồi mới quý trọng, nhưng tuyệt không oán không hận, lặng lẽ nhìn người ấy vui vẻ âu cũng là một loại hạnh phúc.

Chủ Đề