Kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau 1 thời gian xa cách lớp 8

Viết đoạn văn kể về những phút chốc trước nhất lúc em gặp lại sức thân sau 1 thời kì xa cách

[rule_3_plain]

Viết đoạn văn kể về những phút chốc trước nhất lúc em gặp lại sức thân sau 1 thời kì xa cách là dạng đề thường gặp trong chương trình Ngữ văn lớp 8. Sau đây là tổng hợp một số đoạn văn kể lại cuộc gặp mặt với người thân sau bao năm xa cách hay tuyển lựa Hoatieu xin san sẻ tới các độc giả.

Bài viết số 1 lớp 8: Kể lại những kỉ niệm ngày trước nhất đi học

Sau đây là nội dung cụ thể các mẫu đoạn văn kể về những phút chốc trước nhất lúc em gặp lại sức thân sau 1 thời kì xa cách, mời các bạn cùng tham khảo. Đề bài: viết một đoạn văn kể về phút chốc trước nhất lúc em gặp lại sức thân sau một thời kì xa cách [khoảng từ 8 – 12 câu] 1. Đoạn văn kể về những phút chốc trước nhất gặp lại chị gái sau 1 thời kì xa cách Vừa đi học về, em nghe thấy trong nhà có nhiều tiếng cười, tiếng nói sao nhưng thân thuộc. A! chị gái em về. Em chạy vội vào nhà, hai chị em ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, em đã gặp lại chị sau 3 tháng trời. Nhà em có hai chị em và em là con út trong gia đình. Chị gái em đã tốt nghiệp cấp 3 và đang học đại học ở Hà Nội. Trước đây, vào cuối tuần chị sẽ về thăm nhà. Nhưng do tình hình dịch bệnh ở thành thị căng thẳng nên 3 tháng nay chị ko được về thăm nhà. Dù ở nhà đôi lúc hai chị em vẫn chí chóe cãi nhau, nhưng lúc chị đi xa em rất nhớ chị. Lần này về chị cũng mang cho em biết bao là quà. Chị nói muốn bù đắp kì nghỉ hè năm nay cho em. Hai chị em mở đầu bằng cuộc dạo chơi vòng quanh những con phố, sắm những cuốn sách hay, những bộ quần áo đẹp. Những ngày nghỉ trôi qua, thoáng chốc đã tới ngày chị phải trở lại trường để học tập. Ngày chị đi, chị dặn em cần nỗ lực học thật tốt, nghe lời bố mẹ. Chị sẽ mãi là người bạn thân thiết nhất với em. 2. Đoạn văn kể về phút chốc gặp mẹ sau bao ngày xa cách Ngày đó, tôi được sinh ra và lớn lên trong tình thương ấm áp, êm đềm của bà ngoại tôi nhưng thiếu mất đi tình thương của bố mẹ, bà tôi tuy đã già, sức yếu nhưng vẫn luôn nỗ lực làm việc nhỏ nhặt để nuôi tôi ăn học. Mỗi lần nhìn thấy các bạn được bố mẹ đưa đón và dẫn vào lớp nhưng tôi thấy thèm, mong sao mình có mẹ dắt vào lớp. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng là khát vọng nhưng thôi, còn hiện nay tôi đang sống với bà, một mình đi học tự vào lớp, lắm lúc tôi tự răn rằng” bà là cha là mẹ của tôi”. Tôi nghe lời bà nói, bố tôi vì một tai nạn giao thông nên đã tạ thế, còn mẹ tôi là quẫn bách quá và ko còn ý chí lúc phải chịu một nỗi đau quá lớn nên mẹ đã bỏ nhà bỏ quê hương đi làm xa. Nhưng nghe đâu mẹ tôi đã đi lấy chồng khác. Tuy vậy, tôi vẫn tin tưởng vào bà tôi, vào mẹ tôi, và cuối cùng cái khát khao được gặp mẹ đó cũng tới với tôi, trên đường đi học tôi nhìn thấy một người phụ nữ đã trung niên ram ráp giống nức ảnh của mẹ tôi, nhưng người đó ko gầy guộc, da đen giống mẹ nhưng là người phụ nữ mộc mạc, nước da trắng hồng làm nổi trội khuôn mặt hiền lành, dịu dàng, chỉ có mái tóc, đôi mắt đen láy cùng với đôi môi đỏ hồng là giống. Tim tôi đập thình thịch thật nhanh như đang hy vọng điều gì đó, nhưng rồi người đó cũng chẳng để mắt tới tôi, đi lướt qua một cách nhẹ nhõm, tôi vô cùng đớn đau, thất vọng, khóc nức nở. Tự dưng, tôi bỗng quay lưng lại gọi bối rối” mẹ ơi! mẹ ơi!”. Con của mẹ đây nhưng, con Hồng đây nhưng, rồi tôi chạy theo người phụ nữ đó. Nếu đó ko phải mẹ của tôi thì chắc sẽ là chuyện cười của mọi người xung quanh cũng như bọn lũ bạn của tôi. Có nhẽ tôi sẽ gục ngã, khụy gối xuống nhưng lòng thắt lại, đớn đau vô cùng, nhưng rồi người đó bỗng ngừng lại và quay lại, tôi chạy nhào tới nhưng ôm vào người đó. Chao ôi! cái cảm giác ấm áp này tôi chưa hề có bỗng mơn man khắp da thịt tôi. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc tương tự, rồi mẹ xoa đầu tôi, hỏi tôi có phải là con của mẹ ko? Tôi rơm rớm nước mắt nhưng kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Hai mẹ con mừng mừng tủi tủi lúc gặp lại nhau, mẹ tôi dắt tôi đi học, bao con mắt ngạc nhiên của bọn bạn tôi ì có mẹ dắt tới trường, rồi năm tháng trôi qua, tôi được sống trong vòng tay ấm áp, đầy tình mến thương rộng lớn của mẹ, những kỉ niệm đó luôn để lại ấn tượng thâm thúy trong tôi. Tôi mong sao,. những đứa trẻ xấu số ko được sống trong tình mến thương của mẹ thì sẽ sớm gặp lại mẹ, sớm được sống trong tình mến thương của mẹ để cảm thu được tình mẫu tử thiêng liêng, bất tử giống như tôi- kỉ niệm của tôi. 3. Đoạn văn kể về phút chốc gặp bà ngoại sau bao ngày xa cách Một buổi sáng mùa thu, những tia nắng buổi sớm mai khẽ lùa qua kẽ lá lung linh rồi cả những cơn gió hiu hiu thổi khiến mái tóc dài của tôi tung lên nhè nhẹ. Ánh mắt tôi như có giọt sương đọng trên mi trước quang cảnh mênh mông của cánh đồng lúa quê ngoại nhưng đã ko biết tự bao giờ tôi chưa có cảm giác này. Một nơi yên bình, nơi gắn liền với tuổi thơ của tôi. Mắt tôi rung rung như vỡ òa lúc trở về nơi thân thuộc, nhìn xa xa tôi đã thấy mái nhà tranh ẩn sau những lũy tre kia, mái nhà tôi đã được nghe bà kể truyện, được bà à ơi những câu ru buổi trưa hè. Tôi chạy tới, bước vào cổng một gương mặt thương nhớ hơn hai năm nay tôi chỉ gặp trong những giấc mơ xuất hiện khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi vứt cái túi xách, chạy ào tới ôm cái thân hình gầy gò sương gió của ngoại và kêu lên: Ngoại ơi! Tôi hỏi ngoại trong lời nghẹn ngào, ngoại có khỏe ko, ngoại dạo này gầy quá, ngoại có nhớ con ko..? và đôi dòng nước mắt trào ra. Ngoại đặt tay lên má tôi, nói nhỏ nhẹ: Cháu gái ngoại lớn quá rồi, ngoại rất nhớ, rất nhớ con nhỏ hay nghịch của ngoại… 4. Đoạn văn kể về phút chốc gặp bố sau bao ngày xa cách Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại ba. Vì hoàn cảnh gia đình nên ba tôi phải đi thuyền xa nhà, hai ba tháng mới về một lần. Vừa đi học về, tôi nghe thấy trong nhà rôm rả tiếng cười nói. Là giọng của ba, ba đã về. Tôi vội chạy vào nhà, mọi xúc cảm trong tôi như vỡ òa. Ba nhìn tôi khẽ cười :” Con gái, lại đây ngồi với ba nào” Tôi nhìn ba, kẽ gật đầu ngồi xuống. Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy ba tôi đen đi nhiều. Có nhẽ ba tôi vất vả lắm. Nắng gió biển khơi đã nhuộm màu da ba tôi thành nước da bánh mật, trên cằm còn lưu thưa một vài sợi râu chưa cạo hết. Thđó tôi ngờ ngạc nhìn, ba tôi cười, xoa đầu nói:” Lâu ko nhìn thấy ba quên ba rồi hả?”. “ Con nhớ ba lắm”- đấy là câu nói nhưng suốt bao tháng nay tôi muốn tự nói với ba. Bữa trước, nghe nói trên biển có bão, tôi và má lo lắng cho ba rất nhiều. Ba bảo cái nghề long đong trên biển hứng nắng đón gió có lúc nguy hiểm thật nhưng đã gắn bó với nghề biển này bao nhiêu năm,ba yêu nghề này rồi nên cũng ko bỏ được. Tôi cầm tay ba nắm thật chặt như muốn nói nỗi nhớ trong lòng với ba, muốn làm cô con gái nhỏ làm nũng ba.Vì chị em tôi nhưng ba đã phải vất vả rất nhiều. Ba là người nhưng tôi thương nhất. Tôi yêu ba tôi rất nhiều.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên phân mục Văn học – Tài liệu của Thư Viện Hỏi Đáp VN.

Tagshọc tập

[rule_2_plain]

#Viết #đoạn #văn #kể #về #những #giây #phút #đầu #tiên #lúc #gặp #lại #người #thân #sau #thời #gian #cách

Hãy viết 1 bài văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại 1 người thân sau 1 thời gian xa cách [bài văn khoảng 2 trang giấy] có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm 

hépppp pi:[[

Các câu hỏi tương tự

Hãy viết một đoạn văn kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách.

Dàn ý:

1. Mở bài: giới thiệu sự việc em gặp lại mẹ sau 3 năm mẹ đi xuất khẩu lao động. 

2. Thân bài:

_Hoàn cảnh và cảm xúc của em ngày mẹ đi. 

_Việc mẹ trở về

_Phút giây em gặp lại mẹ: cảm xúc+ hành động. 

3. Kết bài: cảm nghĩ về phút giây gặp lại mẹ

Bài làm

Gia đình là tổ ấm tinh thần nuôi dưỡng mỗi người khôn lớn và ai cũng sẽ luôn trân trọng tình cảm gia đình. Với em, gia đình không chỉ là nơi ấm áp của tình thương mà còn là nơi gửi gắm những thầm kín riêng tư đáng lưu giữ. Và nhớ về gia đình, lòng em lại bùi ngùi xúc động về hơi ấm gia đình. Đã lâu lắm rồi gia đình em không được cùng nhau trò chuyện mỗi tối hay bên nhau để nói câu chuyện về một ngày dài với bao xúc cảm. Nhưng thật may mắn, mẹ đã về. Sau gần ba năm đi xuất khẩu lao động, mẹ đã trở về bên em.

Em nhớ mãi về ba năm trước giây phút mẹ rời nhà để đến một đất nước mới. Hoàn cảnh kinh tế gia đình đã đặt lên đôi vai mẹ một trách nhiệm thật lớn. Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ phải xa mẹ. Em phủ nhận tất cả những gì mẹ an ủi, mẹ trò chuyện với em lúc đó và chỉ biết lủi thủi một góc khóc cho thỏa lòng. Em sợ hãi vô cùng khi nghĩ về những ngày không có mẹ. Một đứa nhỏ lần đầu xa mẹ, lần đầu phải tự dặn lòng phải lớn lên để đỡ đần bố làm việc vất vả và chăm sóc em. Khi đó, em không biết mình đang sợ hãi hay đang bế tắc trong màn đêm của tâm trạng và giằng xé. Ngày mẹ đi em không dám bước ra chào mẹ mà chỉ nhốt mình trong phòng. Nhìn đứa em thơ ngây, nhìn người bố nhọc nhằn nấu cơm, em càng thêm bế tắc. Lúc đó, không hiểu sao em tự cho mình cái quyền xấu xa là ghét mẹ. Những cuộc điện thoại của mẹ, chỉ có bố và em gái cùng nghe. Sự ích kỉ và nhỏ nhen khiến bao yêu thương và quan tâm nhạt dần trong em. Em đã nghĩ sao bản thân có thể xấu xa đến thế dù biết mẹ cũng chẳng muốn xa chúng em, mẹ phải tần tảo đi lao động nơi xứ người vì gia đình. Thì ra mùi của chia ly là như vậy. Đau thương có thể khiến con người chỉ biết đến mình và phớt lờ tất cả mọi người xung quanh thậm chí là người thân ruột thịt.

Đằng đẵng ba năm trôi qua. Những cuộc điện thoại cứ kết nối tình cảm và em đã dường như chấp nhận dần sự vắng bóng của mẹ trong ngôi nhà và quen dần với sự hiện diện của mẹ qua màn hình điện thoại. Mẹ đã trở về! Tin đó đến với em đầy bất ngờ và cũng làm em lăn tăn mãi. Em tự hỏi mình có vui không? Tự hỏi phải làm sao nhìn mẹ? Tất cả trở thành mớ bòng bong trong cảm xúc của em tối hôm trước ngày mẹ về. 

Tối hôm ấy, mẹ về. Bố đi đón mẹ. Thay vì ra chào mẹ, cất tiếng gọi sau ba năm thì em chỉ dám lủi thủi quanh phòng. Em xấu hổ, em ngại ngùng và bị sượng- điều ngỡ tưởng chẳng thể xảy ra. Nhìn cô em gái ríu rít gọi mẹ ơi mà em thèm khát. Lấp ló sau cánh cửa phòng, em không dám bước ra. Và rồi em lại khóc- khóc cho tất cả những bất lực và bế tắc. Lau nước mắt và ngồi vào bàn học, em tiếp tục bài vở thay vì chạy ra thật nhanh như em gái và ôm lấy mẹ. Sự trẻ con của ba năm trước hay bây giờ, tất cả chưa bao giờ mất đi, chỉ là em ngỡ tưởng mình đã khôn lớn và trưởng thành. Bố hỏi han và bảo mẹ đi nghỉ ngơi. Có lẽ mẹ biết em đã giận dỗi nên chẳng nói gì cả mà chỉ lẳng lặng để món quà là đồ ăn vặt lên giường em. Với lòng sĩ diện, em đã không động vào túi đồ mà trả nguyên về phòng khách. Dù chẳng học được chữ nào vì trong đầu toàn những thắc mắc về mẹ. Mẹ có gầy đi không? Mẹ khác xưa không? Em ích kỉ như thế. Chỉ đến lúc lâu sau sau khi cảm thấy đủ bình tĩnh em mới dám đến gần mẹ và chào mẹ. Nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi em thấy có lỗi vô cùng. Mẹ thì chỉ nhẹ nhàng ôm em vào lòng và khóc. Cả mẹ và em đều khóc. Nước mắt ấy là nước mắt của hạnh phúc, của tủi hờn và cả của yêu thương. Cái ôm mẹ vẫn ấm áp và dù đôi vai mẹ gầy đi những vẫn là bờ vai vững chắc nâng đỡ chân em. Em nghẹn ngào nói tiếng yêu mẹ. Chỉ một lời nói nhưng đã bị bao ích kỉ, bị những sĩ diện dở hơi ăn mòn và phút giây được nói ra, lòng em nhẹ nhõm đến lạ.

Mỗi phút giây trôi qua đều sẽ mang theo những kỉ niệm của ta dù vui hay buồn. Phút giây gặp lại mẹ sau ba năm chia xa với em là niềm hạnh phúc của sự xúc động. Và em càng thêm hiểu, thêm yêu mẹ- người đã cho em tất cả những gì đẹp nhất trong cuộc đời này! 

Video liên quan

Chủ Đề