Bạch Ngọc Đường chết như thế nào

T ưởng Bình nói: "Phải, ta là thằng đang ốm đây, mà sao từ hồi nào tới giờ không giỏi chèo thuyền đi, hay là theo cầu Độc Long mà qua sông". Bạch Ngọc Đường nghe nói cả giận, giơ sào đập đại. Tưởng Bình né một cái nhào xuống sông, Bạch Ngọc Đường chăm chú đưa mắt ngó theo, và bơi thuyền vào bờ, song thuyền vẫn không lay động. Chợt thấy Tưởng Bình ló đầu vịn be thuyền hỏi rằng: "Ngũ đệ muốn uống nước hay không?". Ngọc Đường chưa kịp trả lời thời thuyền đã úp xuống chìm ngấm, làm cho con chuột lông gấm [cẩm mao thử] là Bạch Ngọc Đường ướt lướt thướt như chuột lột.

Tưởng Bình sợ Bạch Ngọc Đường uống nước nhiều mà chết, thấy Đường đã mê man vội ôm lên bờ mé bắc. Vào tới bờ đã có nhiều thuyền đậu chực ở đó. Bọn thủy thủ thấy Tưởng Bình bắt được Bạch Ngọc Đường bèn reo lên rằng: "Tứ gia thành công rồi!”. Reo dứt tiếng, áp lại chung quanh Bạch Ngọc Đường xốc nước. Tưởng Bình nói: "Ngũ gia uống nước ít, không hề gì đâu, cứ việc khiêng về thôn Mạc Hoa rồi sẽ cứu tỉnh lại". Các thủy thủ vâng lời, khiêng Bạch Ngọc Đường về thôn Mạc Hoa.

Hai anh em họ Đinh cùng với Triển Chiêu, Lư Phương và Từ Khánh trở về thôn Mạc Hoa, vừa tới nhà liền hỏi người nhà rằng: "Tứ gia có được khá hay không?". Mọi người đáp: "Chiều hôm qua khi các ngài đi rồi thời Tưởng gia cũng đi". Lư Phương hỏi: “Vậy có nói là đi đâu hay không?". Họ đáp: "Nghe nói rằng hẹn với anh em bạn ở đâu đó". Ai nấy nghe đều lấy làm lạ, duy một mình Lư Phương hiểu song không nói ra.

Khi vào tới trong nhà, Triệu Lang chạy đi ra mắt thái thái, Triệu Huệ sai gia đinh dọn rượu thịt, tất cả cùng nhau giải lao đã trọn một đêm dầm sương trèo núi rất cực nhọc. Tiệc bày xong, ai nấy vừa ngồi vào, thấy có gia đinh vào báo rằng: "Tưởng tứ gia mới về, lại có khiêng Bạch ngũ gia theo nữa". Các vị anh hùng nghe báo đều kinh hãi cùng chạy ra xem. Đúng là Tưởng Bình về và có khiêng Bạch Ngọc Đường theo. Tới trang môn Tưởng Bình liền truyền cởi trói Bạch Ngọc Đường ra, tuy bây giờ Bạch Ngọc Đường đã mửa nhiều nước tỉnh lại rồi song còn đờ đẫn lắm. Lư Phương thấy vậy cũng chảy nước mắt. Từ Khánh thì trợn mắt giận, còn Tưởng Bình thì cười. Bạch Ngọc Đường mở mắt thấy Tưởng Bình ngồi xổm dậy hét rằng: "Thằng ốm ho kia, ta không thể nhịn thua mi được!”. Triển Chiêu vội vàng ôm lại nói rằng: "Ớ Ngũ đệ ơi! Đừng làm như vậy, các việc đều tại liệt huynh cả, vậy có trách thời cứ trách một mình Triển Chiêu đây". Hai anh em họ Đinh cũng lật đật đỡ Ngọc Đường mà nói rằng: "Xin mời Ngũ đệ vào nhà tắm gội sạch sẽ rồi cùng nhau đàm đạo". Bạch Ngọc Đường nhìn lại mình thời thấy áo quần lấm lem ướt át khó coi lắm, không biết trả lời làm sao, cúi đầu một lát lâu rồi nói: "Tôi xin vâng lời”. Triệu Huệ sai tiểu đồng dắt Bạch Ngọc Đường vào nhà tắm gội.

Bạch Ngọc Đường giở rèm bước vào, thấy đã sẵn cả nào là bồn tắm khăn lau, phấn, dầu, lại có cả áo lụa, quần là, khăn hoa, giày láng đều toàn là đồ mới. Kế tiểu đồng bưng nước nóng vào, mời Bạch Ngọc Đường gội xong lấy lược chải gỡ tóc, rồi lại đi bưng thêm nước vào rửa mặt dội mình, tắm gội xong xuôi, mặc y phục, đội khăn mang giày, nhất nhất đều vừa vặn cả. Trong lòng Bạch Ngọc Đường bây giờ cảm kích ơn hai anh em họ Đinh lắm, mà lại cũng vẫn còn giận Tưởng Bình rất nhiều. Bỗng đâu Đinh Triệu Huệ ở ngoài đi vào và nói rằng: "Ngũ đệ tắm gội xong rồi, xin mời lên nhà khách uống rượu và nói chuyện”. Ngọc Đường đi theo tới nơi thấy ai nấy đều đủ duy thiếu mặt Tưởng Bình. Triệu Lang bèn mời tất cả ngồi vào tiệc. Ai nấy yên vị rồi Triệu Lang cầm ly, Triệu Huệ cầm bầu rót một ly đưa cho Ngọc Đường và nói: "Chắc Ngũ đệ đã đói lắm, xin mời cạn chén này cho ấm rồi sẽ dùng cơm". Bạch Ngọc Đường tiếp uống, Triệu Huệ lại rót đưa cho một người một ly. Lư Phương nói: "Này Ngũ đệ! Những chuyện qua rồi, bất luận là ai phải ai trái đều để cả cho ngu huynh lên phủ Khai Phong chịu hết, để cho Ngũ đệ được rạng rỡ mày mặt". Bạch Ngọc Đường nghe nói giận lắm, song chẳng lẽ cự với Lư Phương, nên nói dịu rằng: "Bảo tôi lên phủ Khai Phong thời chắc tôi chẳng vâng lời". Triển Chiêu ngồi một bên nghe nói, chen lời rằng: "Ngũ đệ chớ nói như vậy, phàn làm việc gì nên phải xét trước đôi ba lần đã, lời của Lư huynh nói đó là phải lắm". Ngọc Đường cự rằng: "Ba hay bốn lần gì? Cứ nói tắt một lời là tôi không chịu lên phủ Khai Phong mà thôi".

Triển Chiêu còn muốn nói chuyện với Bạch Ngọc Đường song sợ y không thuận lời lại sinh ra cãi cọ rầy rà nên lặng thinh suy nghĩ. Đương còn tư lự chợt thấy Tưởng Bình bước ra nói rằng: "Bạch ngũ đệ, sao em lại ỷ tài như vậy? Em đã hứa với Triển huynh rằng khi nào thu được Tam Bảo thời em liền theo lên phủ Khai Phong, bây giờ người đã thu được rồi, em có nuốt lời thời cũng nên nói lời gì mà năn nỉ, lẽ đâu chạy trốn. Nếu không có tôi với anh em họ Đinh thu xếp cho thời em sẽ ra thế nào? Em làm như vậy là thất tín họ chẳng hổ với Triển huynh và thêm phụ lòng tốt của anh em họ Đinh sao?". Bạch Ngọc Đường nghe nói hét lên một tiếng rằng:"Thằng kia, tao thề không cùng mày đứng chung trên mặt đất!”. Nói rồi lại định liều mạng với Tưởng Bình. Anh em họ Đinh lật đật ôm lại can rằng: "Ngũ đệ chớ nóng nảy như vậy". Tưởng Bình cả cười rằng: "Ngũ đệ ôi! Em có đánh anh đi nữa, ta cũng chẳng thèm đỡ đâu, mà không, để chơi cho biết, chỉ làm cho thấy được thể diện mà thôi”. Bạch Ngọc Đường hỏi rằng: "Mày nói cái gì là thể diện?". Tưởng Bình đáp. "Em nói rằng em vào Hoàng cung đề thơ trong đền Trung Liệt, giết người tại Vạn Thọ Sơn, khuấy Bàng Thái sư hại thiếp là giỏi, song đó chẳng qua là cậy ở tài xoi tường leo vách, chớ bao giờ dám làm việc đàng hoàng nơi thanh thiên bạch nhật. Thiên tử lâm triều, văn võ bái chúc, nghiêm trang oai võ, khiến cho người thấy mà lạnh mình rởn gáy hay là Bao tướng gia thăng đường vì dân, khí thế hùng dũng khiến cho người trông thấy mà phải cải tà quy chính liền. Em thật là oai hùng, song anh chắc em tới đó thấy nghi vệ đường đường sẽ tuân theo vương hóa. Em không dám lên phủ Khai Phong tức là không dám thấy nghi vệ đường đường vậy?”. Bạch Ngọc Đường không ngờ Tưởng Bình nói khích mình, nên đáp rằng: "Ớ thằng ốm kia, mi tưởng ta là người thế nào mà dám buông lời như thế? Dẫu tại phủ Khai Phong toàn là nom gươm rừng giáo ta cũng chẳng sợ đâu, để ta đi cho mi coi". Tưởng Bình cười rằng: "Chắc hay không?". Ngọc Đường đáp: "Sao lại không chắc". Tưởng Bình nói: "Phải, nếu em dám lên phủ Khai Phong ra mắt Bao tướng gia để nghe hiểu dụ, thời mới thật là trượng phu quân tử, ví bằng ỷ có tài xoi vách nhảy rào, làm càn nói bướng rồi trốn chui trốn nhủi thời có khác chi loài giặc cướp vô lương". Bạch Ngọc Đường vốn là người tài cao khí ngạo lẽ nào chịu được lời nói xóc như thế, nên nói lớn lên rằng: "Ừ, để rồi đây ta lên phủ, ra mắt Bao Công chừng ấy mi ráng mở mắt cho lớn xem ta dám thấy chính nghĩa hay không cho biết". Triệu Lang nói: "Rượu thịt sẵn sàng sao chưa uống mà cứ cãi cọ hoài như vậy?". Nói rồi rót rượu trao cho Bạch Ngọc Đường một ly. Triệu Huệ cũng rót cho Tưởng Bình một ly. Ai nấy thấy hai người uống cạn rồi liền ngồi lại mà ăn uống. Bạch Ngọc Đường ngó Tưởng Bình mà hỏi rằng: "Ta với mi vẫn không thù khích, sao lại dìm ta xuống nước là cớ gì?". Tưởng Bình nói:"Em nói sao không biết nghĩ, nào phải lỗi tại ta, em nhớ coi ai không xét nghĩa anh em, muốn dứt tình, quơ sào đập trước cho ta té xuống sông, phải ta không biết lội thời chết chìm rồi còn gì". Ai nấy nghe nói cười xòa. Triển Chiêu bưng lên một ly rượu đưa cho Ngọc Đường và nói: "Này Ngũ đệ! Việc đó đều lỗi tại liệt huynh, nay có cả anh em, liệt huynh xin nói ngay rằng, hiền đệ có hơi tự tiện nên mới đến nỗi này. Thế mà thôi, nay hiền đệ đã chịu lên phủ Khai Phong vậy liệt huynh nguyện rằng: Sau này vinh nhục có nhau, nếu hiền đệ không phụ tấc lòng xin cùng cạn ly rượu”. Ai nấy nghe nói đều khen rằng: "Lời tuy vắn tắt mà ý rất sâu xa".

Ngọc Đường vui lòng bưng ly rượu uống cạn rồi nói: “Tiểu đệ cùng đại huynh vẫn không hiềm khích mà thật là nghĩa khí đồng nhau, chuyện này tại tiểu đệ tuổi nhỏ trí non, nên sinh nhiều điều bậy bạ. Khi tới phủ Khai Phong, tiểu đệ xin nhận tội, không để lụy tới đại huynh, xin lấy lượng hà hải mà dung thứ". Nói rồi rót một ly rượu trao cho Triển Chiêu. Triển Chiêu uống cạn, rồi lại rót đưa cho Tưởng Bình một ly mà rằng: ”Có ly rượu này, xin Tứ ca uống mà lượng tình cho". Tưởng Bình vui cười mà uống. Ai nấy cất chén, mừng rỡ vô hạn, tiệc xong Triển Chiêu vào ra mắt Thái thái và cáo từ, lại có thư cảm tạ quan Thái thú phủ Tùng Giang.

Hai anh em đưa năm người ra khỏi cửa, xem thấy cả năm đều lộ vẻ hào kiệt anh hùng thời vui lòng mà trở vào nhà. Năm người thẳng đường về đến phủ Khai Phong. Triển Chiêu vào trước ra mắt Công Tôn Sách, bàn luận cầu xin Bao Công bảo tấu cho Ngọc Đường, rồi sau mới gặp mặt với Vương, Mã, Trương, Triệu. Ai nấy thấy Ngọc Đường hình dung đẹp đẽ, tướng mạo anh hùng đều khen.

Công Tôn Sách và Triển Chiêu vào ra mắt Bao Công đem Tam Bảo dâng lên. Bao Công cho mời Bạch Ngọc Đường vào thư phòng, Triển Chiêu ra truyền lệnh. Ngọc Đường vội vã đứng dậy đi liền. Tưởng Bình cản lại mà rằng: "Ngũ đệ với Tướng gia là bà con hay là bầu bạn?". Ngọc Đường đáp: "Đều không phải cả!" Tưởng Bình nói: "Vậy thời Ngũ đệ phải biết mình là người có tội chớ". Bạch Ngọc Đường tỉnh ngộ, đứng sựng lại.

Hôm nay chỉ là một ngày chủ nhật như mọi hôm, điều khác duy nhất là tâm tình của ta có lẽ không tốt lắm vì nhiều chuyện, nhưng ta cũng không muốn nhắc lại làm gì cho phiền.

Một cách tình cờ ta tìm được bản uyên ương hồ điệp mộng bản tiếng Anh, mà thật ra ta nghĩ cũng có khá nhiều người biết đến nó rồi, chỉ là trong khoảnh khắc những ca từ đơn giản lại thấm sâu vào lòng, khiến cho ta không khỏi ngồi suy nghĩ một vài thứ.

.

Đã có rất nhiều người hỏi ta vì sao lại thích đam mỹ, vì sao lại thích Thử Miêu, và ta đều trả lời một câu ngắn gọn rằng, vì ta yêu thứ tình cảm nhẹ nhàng thầm kín nhưng không kém phần dữ dội dù có bị ngăn cấm.

Thành thật mà nói, rất nhiều fan Thử Miêu hiện nay đều là từ Nhĩ Nhã mà ra, họ biết đến Thử Miêu qua SCI, rồi qua Quỷ Hành Thiên Hạ, tiếp đó là Lãng nguyệt tiếu trường không, điều đó cũng đương nhiên, bởi Nhĩ Nhã là tác giả viết fanfic Thử Miêu có thể nói là hay nhất, dài nhất và nổi tiếng nhất hiện nay. Ở Nhĩ Nhã văn, chúng ta cảm nhận được thứ tình cảm ngọt ngào như mùi hương bạc hà quyện với mật ong, vị mật ngọt lịm trong thứ tình cảm có lúc ngây thơ, có lúc sâu lắng, có lúc ấm áp, có lúc hài hước, hòa cùng hương bạc hà cay cay thoang thoảng mỗi khi có một ngọn sóng cao trào, nhưng không khiến người ta đau lòng, mà lại khiến cho vị ngọt thấm sâu hơn, khiến tâm hồn thư thái hơn.

Mỗi một câu chuyện Thử Miêu của Nhĩ Nhã là một hình ảnh khác nhau của Thử Miêu, mỗi cách xây dựng nhân vật khác nhau.

Với SCI là một Triển Chiêu thông minh, một Gia Cát Lượng của SCI, một chú mèo con gian xảo tinh nghịch, một cục cưng chung của tất cả mọi người [nên trong đời thường là tên khờ =]] kết hợp cùng một Bạch Ngọc Đường của hành động, đa tài, một thủ lĩnh đáng tin cậy và hơn hết là một tình nhân tuyệt vời.

Ở Lãng Nguyệt lại là một cặp Chuột Mèo ngang tài ngang sức, tính cách nghịch ngợm như hài tử thích trêu cợt lẫn nhau tùy lúc mọi nơi

Và kết ở Du Long hệ liệt, hay cụ thể hơn là Quỷ hành thiên hạ, là một Triển Chiêu không thay đổi mấy là một chú mèo con gian xảo thích trêu ngươi con chuột, một hộ vệ thông minh khôn khéo, một tình nhân có chút khờ khạo khi đối mặt với chuyện tình cảm, và một Bạch Ngọc Đường hoàn toàn khác hẳn với tất cả Bạch Ngọc Đường trước đây, vẻ ngoài băng lãnh lạnh lùng, văn võ song toàn, nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm ấm áp cùng sự dịu dàng, dĩ nhiên không thể tính đến chuyện Bạch Ngọc Đường vì quá lạnh nên toàn bộ chút ít tình cảm ngọt ngào đã đặt hết trên người Triển Chiêu cùng cái tính công tử không biết nổi đến rửa rau hay quét bụi =]]]]]

Nhưng thích thì thích, thẳng thắn mà nói ta vẫn không hoàn toàn là tên cuồng truyện Nhã, có lẽ vì truyện của Nhã các cặp đôi đều đa phần bằng phẳng quá, và hình tượng của Nhã vì mới lạ nên thu hút ta, chứ hình tượng Thử Miêu trong ta đến giờ vẫn hoàn toàn không giống với truyện của Nhã. Và đến giờ ta vẫn sẽ nói, ta có lẽ sẽ chỉ thích được các truyện original của Nhã thôi, chứ vào đồng nghiệp văn, có lẽ đọc thích nhưng bảo cuồng mê muội thì khó mà được.

Thật sự không phải mình Nhĩ Nhã tạo mới hình tượng cho cặp đôi này, đến tận giờ không hiếm lại gì về đủ hình tượng khác nhau cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Mỗi hình tượng khác nhau có điểm hấp dẫn khác nhau và một lượng fan riêng, nổi bật nhất vẫn là hình tượng một con chuột siêu bỉ siêu bựa và một Miêu nhi đáng yêu đáng thương toàn bị ngược =]]]]

Bắt đầu từ khoảnh khắc khoảng bốn năm trước, khi ta lần đầu đọc và hiểu được Thử Miêu là gì qua đoản văn Thước Kiều Tiên, chính là đoản văn ta vừa làm hôm valentine, ta đã đi tìm đọc lại bản gốc truyện Thất hiệp Ngũ nghĩa của Thạch Ngọc Côn qua bản dịch tiếng việt online và qua sự hiểu biết qt ít ỏi, và giờ ngồi ngẫm lại, Thử Miêu mà ta yêu mãi cho đến tận giờ không thay đổi mấy, là một Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường và một Nam hiệp Triển Chiêu giống tới 90% nguyên tác.

Nói tóm lược về Bạch Ngũ gia, chỉ riêng câu slogan được viết trên cây quạt đã đủ thấy, Ngạo tiếu giang hồ phong lưu ngã nhất nhân.

Trước không bàn tới mỹ mạo thiên tiên của Bạch Ngọc Đường, trong nguyên tác, Bạch Ngọc Đường vì hẹp hòi ích kỷ nên khi nghe được việc Triển Chiêu được phong là Ngự Miêu, đụng chạm tới danh hào của Ngũ Thử, mới chạy tới Đông Kinh đòi thách đấu, rồi đạo tam bảo về. Đúng, Bạch Ngọc Đường là kẻ hẹp hòi, tự cao tự đại, nhưng không phải là kẻ đầu óc rỗng tuếch hay ngu ngốc không quan tâm đến kẻ khác.

Đơn giản vì thân là một người giang hồ lại đầu nhập quan phủ, cho dù danh Bao đại nhân tốt cỡ nào, nhưng một khi chưa từng gặp mặt hay tận mắt chứng kiến thì chắc chắn không riêng gì Bạch Ngọc Đường mà ai cũng cho là đó chỉ là tin đồn. Biết bao kẻ được xưng là thanh thiên mà kết cuộc ngoài Bao đại nhân và Nhan Tra Tán ra có mấy ai thật mang tiếng đó. Đó là một điều khiến Bạch Ngọc Đường khi nghe tin Triển Chiêu đầu nhập quan phủ đã cho rằng Triển Chiêu làm như vậy là hèn nhát, không xứng danh anh hào hiệp nghĩa.

Điều thứ hai, Bạch Ngọc Đường cho rằng danh hào Ngự Miêu của Triển Chiêu đụng chạm tới Ngũ thử, chứ không phải riêng mình Cẩm mao thử, hơn nữa khi được Lô Phuơng khuyên nhủ quay về hay được tam thử còn lại nói muốn đi giúp, thì Bạch Ngọc Đường đều từ chối, bởi vì hắn không muốn liên lụy đến người khác, tức là Bạch Ngọc Đường biết rõ những chuyện mình làm sẽ gây hậu quả gì chứ không phải là không hề quan tâm, cho nên khi thua trận cũng rất sẵn sàng đi theo Triển Chiêu về giao trả tam bảo và nhận tội. Và khi tự mình nhìn thấy một Bao thanh thiên, Bạch Ngọc Đường cũng sẵn lòng bỏ qua tất cả những thứ gọi là đụng chạm hay hiềm khích, sẵn sàng trợ giúp Bao đại nhân và Triển Chiêu bất cứ lúc nào. Điều đó cho thấy rõ tính tình của Bạch Ngọc Đường, khảng khái, luôn tin tưởng vào hành động của bản thân, mặc cho người khác nói gì, chỉ cần con tim hắn tin rằng hắn làm đúng, và hắn sẽ không phải hối hận về điều mình đã làm, dù nó đúng hay sai, thật sự rất xứng với danh Ngạo tiếu giang hồ.

Bạch Ngọc Đường luôn luôn một thân tuyết trắng, tiêu sái toái dật, tựa như một cơn gió mạnh mẽ, một con phượng hoàng lửa lộng lẫy không ai có thể nắm bắt được. Hắn không bao giờ mặt màu sắc khác, thậm chí cả khi dạ hành, giống như sợ rằng mọi người không biết đó là hắn, hay nói đúng hơn, hắn làm gì cũng cứ đường hoàng, ngay cả khi đi đột nhập nhà người khác hay làm chuyện gì mờ ám, hắn không cần phải bí bí mật mật, cũng không cần phải ẩn ẩn núp núp, cứ thế mang một thân trắng như tuyết nổi bật giữa ban đêm quang minh chính đại đi làm chuyện mà hắn “cho là” quang minh chính đại. Rất ngạo nghễ, ngông cuồng.

Và tất cả những tính cách trên của Bạch Ngọc Đường cũng được hắn đem hết vào tình yêu với Triển Chiêu, giống như trong câu trả lời cho Lô Phương khi chất vấn hắn.

“Ta chỉ là yêu thôi, có gì sai sao?”

“Ta chỉ là yêu Miêu nhi, mà Miêu nhi vừa vặn lại là nam tử . . . . . Chúng ta không gây trở ngại cho người khác, cũng không giết người cướp của . . . . Chúng ta chỉ là yêu nhau thôi . . . . . Sao lại không thể được?”

Bạch Ngọc Đường yêu như tính cách của hắn, rất ngạo, rất cuồng, nhưng không kém phần sâu sắc, dịu dàng, hắn vì yêu mà sẵn sàng làm mọi chuyện, vì yêu mà cả tính mạng cũng không tiếc, thậm chí vì yêu mà hắn có thể chấp nhận thứ thân phận “bằng hữu” bên cạnh Triển Chiêu nếu như Triển Chiêu không muốn mối quan hệ yêu đương này.

“Miêu nhi, tỉnh lại đi, nếu ngươi chán ghét mối quan hệ này đến vậy, ta sẵn lòng từ bỏ nó, ta sẽ từ bỏ, từ nay ta sẽ chỉ là một Bạch huynh bên cạnh ngươi mà thôi . . . .”

Cái yêu của Bạch Ngọc Đường xuất phát rất ngẫu nhiên, từ cái nhìn khinh bỉ, đến sự hòa hảo hợp ý, cái nhìn cảm thông, rồi sự thú vị khi phát hiện ra những biểu tình khác của Triển Chiêu, trêu chọc, bám đuôi, để rồi khi nhận ra thì đã phát hiện mình đã yêu mất rồi. Khi đã nhận ra, cũng không dồn dập, vì sợ, sợ sẽ bị từ chối, sợ bị xua đuổi, chỉ lặng lẽ bên cạnh người mình yêu, tiếp tục thân phận bằng hữu mà bảo vệ đối phương bằng mọi khả năng có thể, cho dù đối phương không tiếp nhận tâm ý, hắn cũng vẫn có thể làm một bằng hữu bên cạnh mà tiếp tục yêu thương người đó trong tim.

.

Triển Chiêu thì lại một hình ảnh gần như trái ngược lại, Triển Chiêu trầm tĩnh, nhân từ, luôn luôn điềm tĩnh suy xét hoàn cảnh lợi hại dù ngay cả trong lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông. Triển Chiêu là người trọng đạo lý, sống nội tâm, luôn nghĩ cho mọi người trước khi đến bản thân mình, luôn nở nụ cười với mọi người, hòa nhã ôn nhuận, nhưng tuyệt không hề là người yếu đuối như nữ tử giống nhiều thiên truyện miêu tả.

Triển Chiêu không phải là người thánh thiện gì, không phải hắn chưa từng giết người, chắc chắn trước khi gặp Bao đại nhân, trước khi biết đến Bao thanh thiên, Triển Chiêu cũng như Bạch Ngọc Đường, nếu gặp kẻ ác, cũng sẵn sàng rút kiếm đưa kẻ đó về tây thiên, nhưng rồi khi gặp được Bao đại nhân, hắn đã nhận ra được có một cách thiết thực hơn rất nhiều, đó là nếu đi theo Bao đại nhân, hắn sẽ giúp đỡ mọi người được nhiều hơn, những kẻ thủ ác sẽ không chỉ là chết dưới tay nam hiệp hắn, mà chết dưới lưỡi đao của công lý, chết dưới pháp luật uy nghiêm của quốc gia, có thể đưa đến cho nhân dân một lòng tin rằng, công lý vẫn luôn tồn tại, và không phải vị quan nào cũng là quạ đen giữa trần.

Một điểm nào đó, Triển Chiêu cũng giống Bạch Ngọc Đường, đó là làm theo những gì mình cho là đúng, vì hắn biết việc hắn đầu quân triều đình sẽ dẫn đến hậu quả nào, nhưng hắn vẫn làm, Triển Chiêu làm điều đó là vì người dân, vì Bao đại nhân mà hắn kính yêu, không phải vì những bổng lương ít ỏi hay quyền lực.

Triển Chiêu không giống một cơn gió ngạo nghễ quật tung tất cả như Bạch Ngọc Đường khiến cho mọi người không ai nắm bắt được hắn, không ai biết được ngọn gió này sẽ đi về đâu, đến phá chỗ nào, Triển Chiêu giống như một dòng suối hiền hòa nhẹ nhàng chảy xuôi dòng, đem đến cho mọi người vị ngọt trong lành mát rượu của nguồn sống.

Cái yêu của Triển Chiêu cũng như Bạch Ngọc Đường, rất ngẫu nhiên, từ sự áy náy, đến sự ngưỡng mộ thầm lặng, có chút pha lẫn sự ghen tị, rồi là những lần tức giận vì bị trêu phá, muốn lờ đi nhưng lại chẳng thể rời mắt khỏi hắn, sự đau đớn mỗi khi Bạch Ngọc Đường hy sinh vì mình, để rồi khi nhận ra, thì chỉ còn có thể chôn chặt tất cả xuống đáy lòng.

Triển Chiêu không phải không biết đến tình cảm của Bạch Ngọc Đường dành cho hắn, cũng không phải không biết tình cảm của mình dành cho đối phương như rất nhiều truyện đã viết, chỉ là hắn trốn tránh, hắn sợ. Không như đa phần các thiên truyện đều cho mọi người ủng hộ, nếu như một thiên truyện thiên về sự thật, thì sẽ không ai chấp nhận điều này, thậm chí ngay cả Triển Chiêu chưa hẳn đã chấp nhận điều này, nam tử yêu nhau, đi ngược lại với tất cả đạo lý trên thế gian, hỏi ai sao có thể cho một cái gật đầu. Bạch Ngọc Đường có thể không quan tâm thế nhân nói gì, có thể mặc kệ tất cả đạo lý, nhưng Triển Chiêu thì không, trong trái tim hắn có Bạch Ngọc Đường, nhưng còn cả một phủ Khai Phong, còn cả bao người con dân Đại Tống.

Triển Chiêu không phải là không ích kỷ hay nhẫn tâm, hắn có ích kỷ, bởi hắn chỉ biết giấu nỗi đau trong lòng, hắn chỉ biết đến những gì hắn nghĩ là đúng mà không biết rằng bao người yêu thương hắn mà đau lòng.

Triển Chiêu biết mình yêu Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn vì thứ gọi là đạo lý, vì thế nhân mà không đếm xỉa đến những gì Bạch Ngọc Đường thật tâm muốn, Triển Chiêu có thể ép mình nói ra những câu nói tuyệt tình nhất, có thể thà tự đem mình dồn trong sự dằn vặt đau đớn cả đời nhưng không bao giờ bày tỏ nỗi lòng của mình để có thể đưa Bạch Ngọc Đường tránh xa mình, trả lại sự tự do cho Bạch Ngọc Đường, bởi vì hắn biết, hắn yêu chính là sự ngạo nghễ phi dương của người kia, hắn yêu chính là sự quật cường cuồng loạn của cơn gió màu trắng, và Triển Chiêu biết hắn đau khổ vì nhìn thấy cơn gió đó bị một kẻ không đáng như mình trói chặt lại, nhưng hơn hết, Triển Chiêu biết rõ Bạch Ngọc Đường rồi sẽ rất đau vì những gì hắn làm, nhưng không vì thế mà hắn yếu lòng.

Cho nên nói, Triển Chiêu thật ra mới là kẻ nhẫn tâm nhất trong hai người, hắn nhẫn tâm với Bạch Ngọc Đường, nhẫn tâm với những người thương yêu hắn, và hơn hết, hắn đang nhẫn tâm với chính cả bản thân mình.

.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mỗi người là một sự bù đắp cho nửa kia, nhưng không giống như âm và dương khép kín, họ thật sự là dương – dương hợp lại, bởi lẽ dù hợp lại giữa họ vẫn có những lổ hổng, như Triển Chiêu có thể chấp nhận Bạch Ngọc Đường, nhưng sẽ không thể từ bỏ Bao đại nhân và Khai Phong, cũng như không thể bỏ qua những nỗi niềm tự trách bản thân vì trói buộc Bạch Ngọc Đường, không bao giờ bỏ đi được bóng lam u buồn mà bi thương, mà Bạch Ngọc Đường có thể vì Triển Chiêu mà gia nhập công môn, vì Triển Chiêu mà cùng nhau chịu sự sỉ vả của thế nhân, nhưng hắn sẽ không vì thế mà thay đổi sự ngạo kiều, sẽ không vì thế mà thay đổi tính tình của bản thân thành một Triển Chiêu thứ hai, bạch y của hắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi sự phi dương sáng ngời mãi không thể nắm bắt.

Nhưng bọn họ vẫn luôn là một hợp thể, chính những lỗ hỗng giữa sự hòa hợp kia lại làm cho cảm nhận được những cơn gió trái chiều thổi len qua, để rồi từ đó nhận ra được sự ấm áp từ tình cảm gắn chặt của cả hai dành cho nhau. Không cần kinh thiên địa nghĩa, không cần thế nhân ủng hộ, họ cứ vậy mà yêu nhau, người nọ thu hút người kia, để rồi gắn chặt không muốn chia lìa.

Nếu có phải chia lìa, bọn họ nhất định sẽ đau thương, tâm sẽ chết đi, nhưng chắc chắn, người còn lại sẽ không đi theo người kia, mà sẽ mang theo trái tim rướm máu tiếp tục sống, nâng ly rượu cay tiễn biệt người nọ, rồi hoặc là nhớ, hoặc là quên đi, để tiếp tục sống, vẫn sống với con người mình, vẫn sống làm một Cẩm mao Thử, làm một Ngự Miêu, và khi gặp lại, cả hai sẽ lại cùng nhau mỉm cười nâng ly rượu nồng đón ngày hội ngộ dưới hoàng tuyền.

Nếu có thể so sánh, ta nghĩ tình cảm của cả hai như đóa mai hồng dưới trời tuyết trắng. Mỗi năm mai hồng chỉ nở một lần, mà tuyết cũng chỉ rơi một lần, ta chỉ lo chú ý đến tiết trời âm u, đến những cơn gió đã trở lạnh, mà không nhận ra được từ lúc nào cành mai đã hé nụ, không nhận ra từ khi nào đã có những bông tuyết lấm tấm rơi. Để rồi đến một sáng nào đó, khi thức dậy, thì tuyết đã phủ trắng khắp nơi, mai đã nở đỏ rực cả cành xen giữa những làn tuyết trắng, đỏ và trắng cứ thế hòa vào nhau, đối lập tương phản nhưng lại hợp nhã đến không ngờ. Sẽ có người thích ngắm cảnh ấy, nhưng cũng sẽ không ít người sẵn sàng phủi sạch tuyết trên cành mai, chia rẽ hai màu trắng đỏ. Nhưng chắc chắn, dù chia lìa, họ cũng sẽ không thể bỏ hết được tất cả hạt tuyết trắng trên từng kẽ đóa mai, cũng như không thể xóa đi được sự hòa hợp giữa tuyết và mai . . .

Cho đến giờ hình tượng mối tình Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đúng với ý ta nhất là hình tượng trong truyện của Ôn nhu tiểu tuyết, đặc biệt là bộ Họa tùy khuyết ảnh tình tự kiếm sinh. Có xa cách, có bi thương, có đau lòng, có nhẫn tâm, nhưng không thể xóa đi tình cảm sâu lắng của cả hai.

.

Bản tiếng anh của Uyên ương hồ điệp mộng, thật sự là những lời nói từ đáy lòng của Bạch Ngọc Đường nói cho Triển Chiêu. Nó không phải là một bài thơ tầng tầng lớp ý sâu xa ý vị như bản gốc lời của Hoàng An, cũng không phải lời nói đầy nỗi đau của bản tiếng Quảng Đông của Lâm Tịch. Bản tiếng anh chỉ là những ca từ đơn giản, điều không thể tránh được khi dựa vào nhạc mà tạo lời, nhưng chính những lời ca từ cực kỳ đơn giản đó lại khiến cho nó có một nét hay riêng, và khi ta nghe được bản nhạc này ta đã chắc chắn một điều, bài hát này là nỗi lòng của Bạch Ngọc Đường.

Mọi người có thể nghe ngay từ bài hát đầu tiên trong soundtrack bên trái nhà ta, ta vừa chỉnh sửa để nó lên đầu set nhạc rồi.

Only you know how I feel
Only you know what I miss
Can’t you see you’re just what I need

After all what we’re been through
After all I’ve done for you
You should know my love is for real

Am I asking for too much
Am I waiting for too long
All I need is your tender touch

Don’t you know I’m on my knee
Don’t you know I’m begging please
Won’t you take a look at me now

No matter how hard I try
Can’t get you off my mind
I just don’t know what to do to have you back here again

I can’t let go, can’t let you go
I’m hurting don’t you know
All my love goes to show
I can’t go on without you

Chỉ mình ngươi hiểu được cảm nhận của ta
Chỉ mình ngươi hiểu được ta thiếu điều gì
Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được điều ta cần chính là ngươi

Qua bao điều chúng ta cùng nhau trải qua
Qua bao việc ta đã làm cho ngươi
Ngươi nên hiểu tình yêu ta dành cho ngươi là thật tâm

Có phải ta đòi hỏi quá nhiều không
Có phải ta chờ đợi quá lâu rồi không
Tất cả những gì ta muốn chỉ là sự chạm tay dịu dàng

Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang quỳ xuống sao
Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang cầu xin sao
Sao ngươi không thể nhìn ta chỉ một lần

Bất kể ta cố gắng nhiều thế nào đi nữa
Ta cũng không thể xóa bỏ ngươi khỏi trái tim ta
Ta không biết nên làm thế nào để ngươi quay lại đây lần nữa

Ta không thể buông tay, không thể buông ngươi ra
Ta đang đau đớn, ngươi biết không
Tất cả tình yêu của ta chỉ để thể hiện một điều
Ta không thể sống không có ngươi.

.

.

.

Lâu lâu lảm nhảm một tí . . . Mọi người thích thì cùng lảm nhảm với ta, ai không thích đọc mấy lời lảm nhảm của ta thì cứ lượn đi, đừng vào biến cái chỗ cảm nhận thành tranh luận nha ~~~ =]]]]

Video liên quan

Chủ Đề