Thập niên 70 tiểu thợ may xinh đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Advertisement

Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng theo nguyên văn trong sách thì, bọn họ bây giờ còn chưa tiếp nhận được quá khứ của cô. Cộng thêm ở những năm bảy mươi này, chính phủ đối với những người di tản chống đối quản chế cực kỳ nghiêm khắc, khắp nơi đều có quân đội vác súng đi tuần, cho nên mấy năm nay, cô không có đi ra khỏi ngọn núi này.Không thể đi ra khỏi ngọn núi, thì việc đi học cũng có vấn đề.Nguyên thân bây giờ mới mười bốn tuổi, chính là tuổi đi học, nhưng bởi vì trong núi Minh Phượng không có giáo viên, cho nên cô hai năm qua cũng không được đi học. Đi học phải đi lên trấn trên, đi đường núi phải hai ngày, không có cách nào.Nói đến thời đại này, đi học được xem như việc vô dụng, cả nước trên dưới cũng không có bao nhiêu người nghiêm túc đi học. Trước khi cách mạng, ở thôn Minh Phượng này cũng có giáo viên, dạy bọn nhỏ nhận biết chữ, mọi việc còn chưa ổn, mọi người cũng chỉ đều không đi học.Nguyễn Khê người muốn bay lên - tóm lại cũng không có chuyện làm, nếu không thì nghiên cứu máy may, cũng rất tốt. Từ trong trí nhớ của nguyên thân, cô biết, ở thời đại này, thợ may hết sức được mọi người coi trọng, cuộc sống cũng tương đối thoải mái. Phàm là nhà ai mà muốn may áo quần, đều mời thợ may đến nhà, được chiêu đãi ăn uống rất tốt.Nhưng chuyện này không phải là nghĩ xong liền có thể làm, niên đại này những thứ như máy may, cùng với máy ghi âm, xe đạp, đồng hồ đeo tay đều là những xa xỉ phẩm, lại đắt mà phải có phiếu, nhất là ở một vùng núi nghèo khó, toàn bộ núi Phượng Minh cũng không có những thứ này.Nguyễn Khê lần nữa, người lại muốn bay lên.Coi như là có máy may đi, nguyên thân cũng không có phương diện cùng với kỹ năng, nếu như cô đột nhiên có thể cắt may y phục, cũng không thích hợp, đại khái sẽ khiến người khác hoài nghi, cảm thấy cô có vấn đề.Nếu như có thể để mọi chuyện hợp lý hợp tình, trước hết cần phải... tìm thầy trước?Nguyễn Khê xoay người - đúng, tìm thầy!***Cho dù là mùa hè, nhưng trong núi sáng sớm vẫn se se lạnh.Nguyễn Khê rửa mặt xong đứng trong phòng thắt bính tóc, cô thắt xong bính tóc, ngẩng đầu lên suy nghĩ.Bởi vì bị thương nhẹ, cũng không có chuyện gì quan trọng,

Advertisement

buổi sáng cô ngủ nhiều một chút vẫn không có ai gọi dậy.Thắt xong bính tóc, cô lại nhìn "mình" trong gương, trong gương là một cô gái dáng vẻ xinh đẹp, bất kể là khuôn mặt hay là thân hình, đều mang một khí chất tự nhiên, ánh mắt linh động, giống như là nai con.Cô vuốt hai bính tóc ra trước mặt, đi ra ngoài đến phòng chính ăn cơm.Mọi người cũng đều đã đi ra ngoài, chỉ còn bà nội Lưu Hạnh Hoa ở nhà.Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Khê hỏi Lưu Hạnh Hoa: "Bà, nhà còn có trứng gà sao?"Nguyễn Khê cắn một miếng bánh ngô, "Ngày hôm qua con rơi xuống thung lũng bị ngất đi, là có người cứu lên. Cậu ấy cõng con đi trên một đường thật xa, con muốn cảm ơn người ta, cho nên muốn nấu cho cậu ấy hai quả trứng gà."Lưu Hạnh Hoa nhìn Nguyễn Khê, "Đó là phải cảm ơn, để bà đi nấu cho con."Nguyễn Khê cầm chén cơm còn dư lại một miếng, bưng chén lên nói: "Để con đi nấu là được."Cô bưng chén đi đến phòng bếp, rửa chén rồi tìm trứng gà, sau đó đem hai quả trứng thả vào trong nồi sắt, rồi thêm nước.Tuy nói kinh nghiệm cuộc sống và kỹ năng của nguyên thân đều ở trong đầu cô, nhưng lúc ngồi sau bếp lửa, Nguyễn Khê sặc bên trái, rồi sặc bên phải. Vất vả mới có thể đốt lửa, mặt cũng bôi đầy nhọ.Cô một bên ho khan, một bên đốt lửa, Lưu Hạnh Hoa bên ngoài đưa đầu vào hỏi cô: "Tiểu Khê, có được không?"Nguyễn Khê bình tĩnh nói, "Được, không thành vấn đề."Lưu Hạnh Hoa lấy châm cài đầu, "Không được thì gọi bà."***Nguyễn Khê bằng năng lực của mình, dùng bếp đất nấu xong hai quả trứng gà, trong đó một quả còn bị bể.Cô để trứng gà nguội một chút, bỏ vào trong túi của mình, đeo túi ra cửa.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thành Cố Chấp Hoắc Thiếu Tiểu Tiên Nữ

Advertisement

Nguyễn Khê là một nhà thiết kế thời trang ưu tú, không nghĩ tỉnh dậy, lại trở thành một nữ phụ cùng tên trong một quyển niên đại văn.Nguyên thân từ nhỏ bị cha mẹ bất đắc dĩ để lại trong thôn, sinh sống và lớn lên bên cạnh ông bà nội, mà vai chính lại là đứa trẻ mồ côi của bạn cha cô, ở quân khu được cha mẹ cô chăm sóc, lớn lên.Lúc mười sáu tuổi, nguyên thân được cha mẹ đưa đến quân khu, với một người lớn lên ở vùng núi như cô trước mặt vai chính là một con vịt xấu xí, một mực bị người khác chê cười.Tâm tính bắt đầu thay đổi vặn vẹo, sau đó liền tìm mọi cách hãm hại vai chính, một lòng muốn cướp đoạt mọi thứ của vai chính, bao gồm cả nam chính, cuối cùng trở thành một nữ phụ độc ác, kết quả thê thảm.Sau khi xuyên vào sách, Nguyễn Khê nhìn nhà tranh, phòng đất chớp mắt mấy cái ---Con mẹ nó nam chính và nữ chính, trước hết cô phải dùng tiền mua một máy may của riêng mình...Vai chính: Nguyễn Khê ┃ vai phụ: Lăng HàoMột câu tóm tắt: Từ một thỏ may nhỏ ở nông thôn đến nhà thiết kế quốc tế.

Nguyễn Khê mỉm cười không vạch trần ông ấy, gắp một miếng ớt xanh da hổ vào bát mình.Cô có thể ăn cay, chút vị cay của ớt xanh này hoàn toàn không đáng kể.Ông thợ may lại cắn một miếng ớt xanh da hổ, ánh mắt sáng rỡ lên vì được ăn đồ ngon. Ông ấy không ngờ cô nhóc Nguyễn Khê này không chỉ học nghề nhanh mà nấu ăn cũng ngon như vậy.Bình thường ông may quần áo cho người ta, đều được mời đến nhà tiếp đãi nên đã nếm qua không ít đồ ăn của người ta, cuối năm còn có thể được ăn thịt lợn. Nhưng món xào nào cũng không ngon được như Nguyễn Khê làm.Sau khi ăn một miếng mướp xào trứng và một miếng ớt xanh da hổ, đôi mắt của ông thợ may sáng lên. Cũng không làm giá trước mặt Nguyễn Khê nữa, trực tiếp cầm đũa ăn như hổ đói.Nguyễn Khê không tranh giành với ông ấy mà cầm đũa ăn từ từ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn.Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng của ông thợ may rất tốt, lúc nằm dưới giàn nho còn ngâm nga hát.Nguyễn Khê vừa nghe ông ấy ngâm nga vừa rửa bát đũa, sau đó nằm sấp trên máy may nghỉ ngơi một lúc.Buổi chiều cô lại học được một ít thứ mới cùng với ông thợ may. Nhưng ông thợ may bỗng có ý kiến, nói là dạy như vậy quá nhanh, còn nói cái gì mà dạy học trò làm chết đói thầy, cuối cùng không chịu dạy cô thêm nữa.Nguyễn Khê suy nghĩ một lát, nhìn ông ấy hỏi: "Thầy không muốn con học thành nghề sớm, giữ con lại để nấu cơm cho thầy ăn chứ gì?”Ông thợ may bị chọc trúng tâm tư, mặt già căng lên, thổi râu tức giận nói: "Thầy giống loại người tám đời chưa được ăn à? Nói hôm nay không dạy là không dạy, nếu con không muốn nấu cơm thì trưa mai về nhà mà ăn.”Nguyễn Khê nhìn ông ấy cười: "Vậy hôm nay con về trước, ngày mai lại nấu cơm cho thầy nhé.”Ông thợ may vuốt râu hừ một tiếng: "Có tới hay không cũng được.”Nguyễn Khê cảm thấy mình như đang dỗ trẻ con vậy: "Thầy yên tâm! Chắc chắn con sẽ đến!”Nói xong, cô đi lấy cặp sách rồi đeo lên người, nhưng lúc chuẩn bị đi, lão thợ may chợt gọi cô lại. Cô khó hiểu quay đầu lại thì thấy lão thợ may đi hái một chùm nho dưới giàn nho.

Ông ấy cầm nho đi tới,

đưa đến trước mặt Nguyễn Khê, nói: "Người già không ăn được, chua đến buốt răng, cầm đi.”Nguyễn Khê có hơi sững sờ vì được cưng chiều: "Cho... Cho con ạ?”Ông thợ may trực tiếp ném nho vào tay cô rồi quay đi.Quá ngầu luôn!Nguyễn Khê nhìn chùm nho trong tay, lại nhìn ông thợ may, giọng nói trong trẻo kêu lên: "Cảm ơn thầy!”Đi trên con đường núi về nhà, Nguyễn Khê lấy ra một quả nho từ trong cặp xách, lột vỏ rồi bỏ vào miệng. Cô cứ tưởng quả nho này sẽ chua đến buốt răng, nhưng không ngờ trong miệng lại rất ngọt, không hề chua chút nào.Cô mở to hai mắt, lại nếm thử thêm một quả, vẫn là vị ngọt!Nguyễn Khê vui mừng hồi tưởng lại vị ngọt trong miệng —— Người thầy này, có thể sống chung được!Trong lòng cô vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, nhưng không tiếp tục ăn nữa. Cô định mang chùm nho về nhà để ăn cùng với Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khiết, mọi người cùng nhau nếm thử hương vị ngọt ngào này.Nhưng cô còn chưa về tới nhà, đã nhìn thấy Lăng Hào đang vừa đọc sách vừa chăn lợn trên sườn núi.Cách Lăng Hào không xa là mấy đứa nhóc Cao Hải Dương. Hôm nay bọn chúng không đánh Lăng Hào, nhưng mỗi người đều cầm một nắm đá trong tay rồi ném vào người Lăng Hào, mở miệng trêu đùa cậu: "Đồ ngốc nói một câu xem nào!”Lăng Hào chỉ chuyên chú đọc sách của mình, giống như không nghe thấy gì hết.Nguyễn Khê Bình nín thở, chỉ vào nhóm người Cao Hải Dương quát to: "Làm gì đấy? Muốn chết phải không?”Nhìn thấy Nguyễn Khê, nhóm người Cao Hải Dương không dám nói nhiều nữa, nhanh chân xoay người bỏ chạy.Nguyễn Khê nhìn ra được, chắc là Nguyễn Trường Sinh đã cảnh cáo bọn chúng.Đuổi nhóm người Cao Hải Dương đi, Nguyễn Khê bước tới trước mặt Lăng Hào.

Lăng Hào cầm sách đứng lên từ tảng đá, nói với cô: "Cảm ơn.”

Chương 79.2: Không có về tin Kết quả Diệp Thu Văn giống dưới lòng bàn chân dính keo dính đồng dạng, đứng đấy không nhúc nhích. Nàng cảm thấy Nguyễn Khê dạng này là sợ nàng, bởi vì bên người nàng có cái vĩnh viễn xem nàng như trân bảo Lục Viễn Chinh, cho nên nàng lại hỏi: "Đây là ngươi đối tượng?" Nguyễn Khê mặc kệ nàng, "Ngươi cho rằng ai cũng cùng ngươi, không có nam nhân sống không nổi." Diệp Thu Văn lại cười, "Không phải sao? Ta nhìn ngươi là không có ý tứ thừa nhận đi, Hứa Chước làm sao không có cùng với ngươi a? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đem hắn câu được tay đâu, kết quả còn không phải cùng tên tiểu lưu manh cùng một chỗ." Nghe nói như thế Tạ Đông Dương lập tức liền không vui, trừng lên mắt liền mắng: "Con mẹ nó ngươi, ngươi nói ai là tiểu lưu manh đâu? Lão tử đứng đắn thành Bắc Kinh thị hộ khẩu, có phòng ở có công việc..." Dừng một cái cưỡng ép bù một câu: "Còn có tiền!" Diệp Thu Văn nhìn về phía hắn khinh thường cười nhạo một chút, "Có công việc có tiền còn ở nơi này bày hàng vỉa hè?" Câu nói này có chút tuyệt sát hương vị, trực tiếp đem Tạ Đông Dương nghẹn đến nói không ra lời. Đầu năm nay có thể không chính là như vậy, người đứng đắn ai ra bày hàng vỉa hè a? Sau đó đang tại Tạ Đông Dương nghẹn lấy nói không ra lời thời điểm, chợt lại nghe được từng tiếng cuống họng thanh âm. Nguyễn Khê trước quay đầu đi nhìn, nhìn thấy hắng giọng người lúc, trong nháy mắt lại sửng sốt trừng mắt nhìn. Hứa... Chước? Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến? Ngày hôm nay đây là ngày gì? Hàng rào lớn lớn trùng phùng? Nhìn Nguyễn Khê ngây người, Diệp Thu Văn cùng Lục Viễn Chinh cũng quay đầu đi nhìn. Nhìn đến đứng tại cách đó không xa người là Hứa Chước, Diệp Thu Văn trên mặt biểu lộ trong nháy mắt sụp đổ cái triệt để, liền hô hấp cũng lập tức ngăn ở ngực. Vừa nói ra, quay đầu liền bị đánh mặt. *** Bởi vì làm hai năm binh, Hứa Chước nhìn so trước kia cứng rắn rất nhiều. Tại mấy người trong ánh mắt, hắn đi đến Nguyễn Khê máy may bên cạnh, đứng vững nói: "Trùng hợp như vậy." Lục Viễn Chinh cùng Hứa Chước cũng có hai năm không gặp, bận bịu chào hỏi nói: "là ngay thẳng vừa vặn, ngươi cũng tới Bắc Kinh rồi?" Hứa Chước ứng thanh: "Đúng, tới niệm cái đại học, tham càng cao cấp huấn luyện, cao cấp xoá nạn mù chữ." Nói xong lại hỏi Lục Viễn Chinh: "Ngươi đây?" Lục Viễn Chinh nói: "Ta là năm ngoái mùa hè thi tới được." Khó được ở đây đụng tới, hắn lại hẹn Hứa Chước: "Buổi tối có không sao? Muốn không cùng lúc ăn một bữa cơm?" Hứa Chước trực tiếp quay đầu hỏi Nguyễn Khê: "Có đi hay không?" Nguyễn Khê có chút sửng sốt một chút, kịp phản ứng vội nói: "Không có thời gian, ta không đi." Hứa Chước cái này liền lại nhìn về phía Lục Viễn Chinh, "Vậy ta cũng không rảnh, về sau có cơ hội rồi nói sau." Lục Viễn Chinh: "..." Hắn do dự một chút nói: "Vậy liền lại hẹn đi." Nói tới chỗ này bầu không khí đột nhiên có chút lúng túng, Lục Viễn Chinh tự nhiên cũng không có lại đứng đấy. Hắn đưa tay kéo Diệp Thu Văn một chút, lại đối Hứa Chước nói: "Vậy chúng ta liền đi trước a, các ngươi làm việc đi." Nói xong liền lôi kéo Diệp Thu Văn đi. Đi thẳng ra hàng rào lớn, Diệp Thu Văn trên mặt biểu lộ còn lắc lắc. Trong lòng buồn phiền khẩu khí kia hô không ra, nàng lại không tốt tại Lục Viễn Chinh trước mặt không để ý hình tượng phát tác, liền chịu đựng. Nhẫn một hồi nàng chợt nhớ tới một chút chuyện xưa đến, đáy lòng từ từ bốc lên hơi lạnh, nhịp tim khống chế không nổi gia tốc, ngón tay cũng vô ý thức nắm đến cùng một chỗ. Thừa dịp đầu ngón tay còn chưa nguội thấu, nàng nhìn nói với Lục Viễn Chinh: "Chúng ta đi thôi." Không thể trêu vào nàng lẫn mất lên, về sau vẫn là đừng có lại gặp. *** Hứa Chước đứng tại máy may bên cạnh vừa nhìn Lục Viễn Chinh cùng Diệp Thu Văn đi xa, sau đó thu hồi ánh mắt đến xem hướng Nguyễn Khê, nhìn chỉ chốc lát mở miệng nói: "Ngươi thật giống như còn không có đánh với ta chào hỏi a?" Nguyễn Khê nhìn xem hắn nháy mắt mấy cái, cười lên nói: "Thủ trưởng ngươi tốt, lại gặp mặt, quả nhiên rất hữu duyên." Hứa Chước nhịn không được cũng bật cười, "Ta còn tưởng rằng ngươi quý nhân hay quên sự tình không nhớ rõ ta nữa nha." Nguyễn Khê nói: "Là ngươi xuất hiện quá đột ngột, ta không có kịp phản ứng." Bên này Tạ Đông Dương đưa tay thu Nguyễn Khê trước mặt bát, nhìn Hứa Chước nhìn về phía mình, hắn bận bịu tự giới thiệu nói: "Thủ trưởng, ta là Nguyễn Khê trên phương diện làm ăn cộng tác, ta phải đem mặt bát cho người ta đưa trở về, các ngươi trò chuyện." Nói xong hắn liền ôm mặt bát đi rồi, lưu lại Nguyễn Khê cùng Hứa Chước tại trước gian hàng. Nguyễn Khê đứng dậy, đem bên cạnh cho khách nhân ngồi ghế chuyển tới, phóng tới Hứa Chước trước mặt, "Thủ trưởng, ngài ngồi." Hứa Chước: "..." Nguyễn Khê chững chạc đàng hoàng, ngồi xuống nhìn xem hắn lại hỏi: "Thủ trưởng, ngài tại sao lại ở chỗ này?" Hứa Chước nặng nề mà thanh hai lần cuống họng, "Ta có thể đừng kêu thủ trưởng, đừng nói ngài sao?" Nguyễn Khê quả quyết hướng hắn gật đầu, "Được." Hứa Chước cái này liền nói: "Trường học khó được thả người, có rảnh liền ra khắp nơi đi dạo, nơi này không phải náo nhiệt nhất sao? Ở bên kia cơm nước xong xuôi ra vừa đi mấy bước liền thấy ngươi, để bạn học khác mình đi dạo đi." Nói xong hắn lại hỏi Nguyễn Khê: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Còn bày lên bày tới? Trong nhà không đưa tiền hoa?" Nguyễn Khê lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, ta thi lên đại học tới đây đọc sách, trong tay có tiền, sau khi học xong thời gian không có việc gì, cho nên liền làm chút kinh doanh tới làm làm, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi." Hứa Chước hiếu kì hỏi nàng: "Ngươi thi cái nào đại học?" Nhấc lên cái này tất nhiên tự hào, Nguyễn Khê nhìn xem hắn nói: "Bắc Đại." Hứa Chước nghe nói như thế hơi kinh hãi, đưa tay vỗ một cái nàng máy may, chốc lát nói: "Chuyện vui lớn như vậy, ngươi đều không cho ta biết. Nếu không phải ngày hôm nay ở đây đụng phải ngươi, còn không biết ngươi cũng tại Bắc Kinh đâu." Nguyễn Khê cánh tay chồng đứng lên đặt ở máy may bên trên, nhìn xem hắn: "Ta lại không biết ngươi đi làm binh bộ đội ở nơi đó, không có cụ thể địa chỉ, ta làm sao nói cho ngươi a? Tiểu Khiết thi Đại học nhân dân, cũng tại Bắc Kinh." Hứa Chước trừng nàng: "Ta cùng Trần Vệ Đông cho các ngươi viết thư, các ngươi không có về, Trần Vệ Đông đều nhanh đến bệnh tương tư." Nguyễn Khê nhìn xem hắn nháy mắt mấy cái, "Chúng ta không có nhận qua thư của các ngươi, có phải là địa chỉ viết sai?" Hứa Chước nói: "Địa chỉ khẳng định không có sai, lần thứ nhất các ngươi không có về, chúng ta gửi lần thứ hai, lại không có về liền không có lại gửi. Nghĩ đến các ngươi đại khái là không muốn cùng chúng ta lại có cái gì liên lụy, cũng liền không có quấy rầy nữa các ngươi."

Nguyễn Khê vẫn là nhìn xem hắn, một lát sau trên mặt chậm rãi không có nụ cười, đáy mắt thấm lạnh, mắt sắc một chút xíu sâu xuống dưới.

Copyright © 2018 Reads Love. All Rights Reserved. Designed by LeftHandJobs.Com

Video liên quan

Chủ Đề