Một thời để nhớ tiếng Anh là gì

Thấm thoát mà đã 15 năm kể từ ngày tôi tốt nghiệp khoa Ngữ văn Pháp của Đại học Khoa học xã hội & Nhân văn TP.HCM. Mấy hôm trước, tôi viết trên Facebook: Bây giờ còn những ai trong số bạn học cùng khóa parler français [nói tiếng Pháp] nhỉ?. Lập tức các bạn học cũ nhao nhao trả lời: Còn chứ, mà nếu như không có điều kiện nói tiếng Pháp với người trong cộng đồng Francophonie [Pháp ngữ] thì vẫn giữ ngôn ngữ này trong tim, vẫn nghe nhạc Pháp, đọc báo Pháp. Những người bạn còn gửi kèm tấm ảnh tôi và các bạn trong ngày tốt nghiệp năm đó. Những gương mặt trong ảnh giờ đây đã mỗi người mỗi ngả, song tôi tin là tất cả đều thấy nao nao khi nghe nhắc nhớ đến tiếng Pháp.

Những người bạn còn gửi kèm tấm ảnh tôi và các bạn trong ngày tốt nghiệp năm đó. Ảnh do tác giả cung cấp.

Người ta thường bảo mọi sự trên đời đều khởi sự từ một chữ DUYÊN. Từ nhỏ, tôi đã quen với các giai điệu của Lamour cest pour rien, Paroles, Adieu Jolie Candy phát từ chiếc máy cassette cũ kỹ của ba tôi. Dù lúc đó đầu óc còn non nớt, chưa đủ hiểu hết nghĩa của ca từ nhưng tôi đã cảm thấy thanh âm tiếng Pháp thật trữ tình và có sức lôi cuốn kỳ diệu.

Khi tôi lên lớp 6, bắt đầu học ngoại ngữ ở trường [huyện Hóc Môn, TP.HCM], ngẫu nhiên mà lớp tôi được chọn học tiếng Pháp. Ngày ấy, các thầy cô dạy tiếng Pháp chỉ với phấn trắng bảng đen chứ không đa phương tiện như bây giờ, song vẫn truyền được cảm hứng và tình yêu ngôn ngữ này cho học trò. Nhờ vậy mà đứa học trò- tôi không còn cảm thấy tiếng Pháp khó, phức tạp với giống cái, giống đực, số ít, số nhiều, chia động từ đủ kiểu quá khứ, tương lai.

Học xong tú tài, tôi nhất định thi vào khoa Ngữ văn Pháp để có điều kiện tìm hiểu tường tận hơn về văn chương cũng như lịch sử của quốc gia châu Âu này.

Vì thế, với tôi Tiếng Pháp là một phần hoài niệm của tuổi niên thiếu và thanh niên nhiều gian khó nhưng cũng lắm hoài bão và mộng mơ. Song tiếng Pháp với tôi cũng là sự tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một cơ hội khi được một tòa báo cử dự tuyển học bổng báo chí tại Lille [Pháp] nhưng rồi không được chọn. Theo dòng thời gian, giấc mơ đến Paris, Pháp vì thế mà đã trở nên xa tít tắp.

Tôi vẫn tự hào giới thiệu mình tốt nghiệp khoa Ngữ văn Pháp với những người mới gặp.

Trong công việc hiện tại, tôi sử dụng tiếng Anh nhiều hơn tiếng Pháp, song không vì thế mà tôi bớt đi tình yêu dành cho ngôn ngữ đã gắn liền với mình một thời gian dài. Tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên với một người bạn tại Paris, vẫn cập nhật tin tức về nước Pháp và những hoạt động của cộng đồng Pháp ngữ tại Việt Nam. Tôi vẫn tự hào giới thiệu mình tốt nghiệp khoa Ngữ văn Pháp với những người mới gặp.

Tôi vẫn rung động khi nghe lại những ca khúc tiếng Pháp bất hủ, tình cờ tìm thấy những video clip dùng ngôn ngữ này trên YouTube Bởi làm sao có thể quên được những thanh âm mà mình đã một thời nằm lòng, nhất là đem lòng yêu trước khi kịp hiểu?

Gửi bài dự thi "Nước Pháp tôi yêu" của bạn

Trong số những nhạc phẩm tiếng Pháp mà tôi yêu thích, đặc biệt có một ca khúc tôi thấy phảng phất hình bóng của mình trong đó- Le temps de l'amour [Một thời để yêu] qua giọng hát của ca sĩ Françoise Hardy. Bài hát có một đoạn như sau:

C'est le temps de l'amour,le temps des copains et de l'aventure. Quand le temps va et vient, on ne pense a rien malgre ses blessures. Car le temps de l'amour c'est long et c'est court, ca dure toujours, on s'en souvient.
[Đó là một thời để yêu, một thời để tụ tập bạn bè và phiêu lưu. Khi thời gian trôi qua, chúng ta không còn nghĩ gì dù đã lãnh nhận những vết thương lòng. Dù một thời để yêu dài hay ngắn, nó như dài mãi và khiến chúng ta nhớ hoài].

Vì những lẽ đó, làm sao mà tôi quên parler français, phải không?

Ngô Bá Nha

Video liên quan

Chủ Đề