Lưu thủy hành vân là gì năm 2024

“ … Từ ngày dọn cỏ dẹp gai trở đi, rành rành chân núi trắng phau, trọi trọi ngọn tre xanh ngắt, cảnh núi trở nên tươi đẹp, sừng sững vọt lên. Ngắm dòng nước biếc bên bờ cao, ruộng vườn bao quanh chân núi, hơi lam tuôn cuốn lẫn khói nấu cơm, chùa chiền trên chót hương tỏa mây lồng, thật không kém gì phong cảnh trung châu vậy….” Trích dẫn bản dịch chữ Quốc ngữ của Bia chép núi Vĩnh Tế.

Mấy trăm năm khai hoang lập ấp, cải biến dân phong, phát triển dân sinh đã trải bao gian lao vất vả.

Ngàn năm sau nước vẫn chảy mây vẫn trôi – Một khúc Lưu thủy hành vân ghi dấu thời gian dẫu trôi qua, lòng người vẫn nhớ!

Trong truyện có sử dụng vài tư liệu lịch sử về thời gian, nhân vật lịch sử, địa danh trong các tài liệu chính sử và ngoại sử. Tuy nhiên nội dung chính là do giả thuyết của tác giả. Nếu có sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và theo lý giải riêng. Mong các bạn đọc hiểu và thông cảm.

LƯU THỦY HÀNH VÂN – Soạn và độc tấu Đàn Tranh: NS Nguyễn Đăng Thảo

Đây là một bài nhạc hay trong truyền thống nhạc Tài tử va Cải lương Việt Nam. Tựa đề bài hát Lưu Thủy Hành vân nhằm diễn tả âm thanh tiếng đàn thánh thót dịu êm như nước chảy mây trôi, ru đẹp lòng người. Mở đầu bài nhạc tôi dùng kỹ thuật lướt dây đánh đàn chữ Á để tạo âm thanh như dòng nước chảy, lúc nhẹ nhàng phẳng lặng sóng gợn lăng tăng, lúc reo vui róc rách như tiếng suối chảy qua khe trong rừng núi thiên nhiên, hay mạnh bạo như dòng nước chảy qua ghềnh thác, nước văng tung tóe, sóng dâng cuồn cuộn. Kỹ thuật tremolo bằng hai tay cũng được sử dụng. Đây là những kỷ thuật không có trong trình tấu đàn Tranh truyền thống Viêt Nam, đặc biệt là trong đánh đàn nhạc Cải lương Tài tử. Những sáng tạo này nhằm phát triển nhạc truyền thống Việt, tạo thêm chất phong phú cho nhạc truyền thống cũng như chất đa dạng của Đàn Tranh. Những lần trình diễn trong các Đại hội Âm nhạc [Festivals] tại Úc cũng như ở Singapore và Mã Lai đã cho thấy đàn Tranh Việt rất được yêu thích, những kỹ thuật đánh đàn truyền thống cũng như mới đã được dùng.

Bài nhạc đã được viết theo hệ thống ngũ cung Sol Si Do Re Fa [GBCDF], do đó dây đàn tranh cũng được lên theo hệ thống ngũ cung này. Theo truyền thống đó là ngũ cung Hò Xứ Xang Xê Cống [Oan], trong đó Xứ là nốt Si [B] và Cống [Oan] là Fa [F] thay vì Công là Mi [E]. Trong clip Video bên dưới tôi đàn theo hệ thống dây Đào, nên các bạn lên theo cao độ Sol Si Do Re Mi, khi đàn sẽ nghe cao hơn tiếng đàn trong clip trình diễn này. Ghi chú: Để đàn đúng theo cao độ trong video clip này, các bạn lên dây Hò hay Sol theo cao độ nốt Re [D], dây Xứ hay Si theo cao độ nốt Fa [F] dâyXang hay Do theo cao độ nốt Sol [G] dây Xê hay Re theo cao độ nốt La [A] dây Cofjng [Oan] hay Fa theo cao độ nốt Đô [C] Chúc các bạn mọi may mắn, an vui và mạnh khỏe, đàn hát hay, yêu đời, yêu âm nhạc. Nguyễn Đăng Thảo Cữ Nhân Giáo Dục [Uni of Adelaide] Cao Học Âm Nhạc [Uni of Adelaide] Thạc Sĩ Giáo Dục [Uni of South Australia]

[vii] Thục thế chủ nghĩa – 淑世主义 : chữ thục có nghĩa là trong trẻo, thanh khiết; khi dùng cho phụ nữ thì có nghĩa thiện, đẹp [như trong thục đức, thục nữ]; tiếng Anh là good, pure, virtuous, charming. Câu 1: Khi muối nhạt màu đi ta lấy chi, mà ướp cho mặn lại, nên quâng ra cửa cho đi dẫm chà lên thôi vì từ nay đã vô dụng rồi.

Nên Chúa kêu mời ta như muối tinh, mà ướp cho mặn đời, ta nên nhân chứng Thánh Kinh giữa đời điêu linh, tình yêu thương đắp xây nhân trần.

Câu 2: Không thắp ngọn đèn chong xong úp đi, mà đế cao đặt vào, cho muôn ánh sáng chiếu soi rạng ngời trong đêm, tìm trong tim hướng đi cuộc đời.

Đây Chúa kêu mời ta hãy thắp lên, đèn đức tin giữa đời, ta nên ánh sáng chiếu soi mảnh đời đêm đen, cùng thắp lên đức tin bao người.

Câu 3: Em khấn nguyện đời em như muối men,cùng ánh sáng soi đường, em nên nhân chứng Phúc Âm giữa đời hôm nay, ngày mai đây rỡ danh quê trời.

                                          
*hành vân lưu thủy - 行云流水: nước chảy mây trôi

Sau khi Văn Thệ Xuyên vừa đi ra khỏi nhà, Phó Hành Vân liền nhận được lời mời gặp mặt của Từ Vị, thời gian hẹn là chiều ngày hôm sau ở một quán cà phê khá nổi tiếng. Quán này nằm trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố, lúc Phó Hành Vân đứng chờ đi lên trong buồng thang máy trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng cả thành phố nằm dưới chân mình.

Tâm trạng của anh rất thấp thỏm, mãi cho đến khi bước vào quán cà phê, nhìn thấy Từ Vị, anh vẫn chưa quyết định được mình phải trả lời như thế nào. Từ Vị đã bao sẵn một phòng riêng nhỏ, bên cạnh bàn là cửa sổ bằng kính sát đất, ông ta chỉ đến một mình, hơn nữa còn đến rất sớm. Phó Hành Vân đã cố ý đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, nhưng đến nơi đã thấy Từ Vị ngồi sẵn, tách cà phê trên bàn đã uống được phân nửa.

"Xin lỗi đạo diễn Từ, tôi đến trễ." Phó Hành Vân áy náy nói.

"Là tôi đến sớm quá," Từ Vị nói, "Ngồi đi."

Sau khi Phó Hành Vân ngồi xuống thì tuỳ tiện gọi một ly cà phê, chờ Từ Vị mở miệng trước, nhưng không ngờ ông ta cũng không vào đề ngay. Từ Vị vẫn mang cặp kính màu trà che giấu ánh mắt sắc bén, Phó Hành Vân để ý, đôi mày kiếm của Văn Thệ Xuyên là được thừa hưởng từ ông ta.

"Tôi thường xuyên đến quán này. Chỗ này rất cao, lúc nhìn xuống có cảm giác vừa sảng khoái lại vừa áp lực." Từ Vị nói bâng quơ, "Cậu cảm thấy sao?"

Phó Hành Vân đứng ngồi không yên, Từ Vị và Văn Thệ Xuyên là cha con, nhưng khí chất mà hai người mang lại cho người khác lại không hề giống nhau.

"Nơi cao thì không tránh khỏi rét lạnh." Phó Hành Vân trả lời.

Từ Vị nhìn anh: "Cậu tên 'Hành Vân', là lấy trong 'hành vân lưu thuỷ' sao?"

"Đúng vậy."

Tên thật của Phó Hành Vân là "Phó Tiểu Vân", không rõ là do cha hay mẹ đặt, mà cũng không rõ vì sao lại đặt tên này, đại khái có khi là đúng lúc nhìn lên trời thấy một đám mây bay qua, thế là lấy bừa. Từ cái tên cho đến thời thơ ấu của anh đều khó lòng nói rõ, bị người ta thờ ơ đến mức tàn nhẫn.

Anh vẫn luôn không hài lòng với tên của mình, nghe quá tầm thường không chớp nổi mắt.

Văn Thệ Xuyên nói tên hắn là do mẹ đặt, thật là tốt. Khi đó Phó Hành Vân bảo, em muốn đổi tên, anh nói xem đặt tên gì thì nghe hay ho hơn một chút, thế là hắn thay anh suy nghĩ ra cái tên này. Phó Hành Vân rất vừa lòng, anh nghĩ, hành vân lưu thuỷ, nước chảy mây trôi, nghe thật tiêu sái không trói buộc, sẽ không bị bất kỳ quá khứ gì níu chân.

Sau đó đến thời điểm con đường sự nghiệp không thuận lợi, anh lại nghĩ, không chừng cái tên "Vân" này từ đầu đã có hàm nghĩa không tốt, bay đến nơi nào cũng là phận tha hương, không chỗ trú lại.

"Tên hay lắm." Từ Vị khen.

Phó Hành Vân bị ông ta lòng vòng đến mức có chút không kiên nhẫn, uyển chuyển hỏi: "Đạo diễn Từ, hôm nay ngài hẹn tôi ra đây là..."

Dường như đến lúc này Từ Vị mới nhớ ra mục đích của mình, dựa lưng vào ghế nói: "Người đại diện của cậu hẳn đã nói với cậu rồi, sắp tới tôi muốn quay một bộ phim đề tài tình yêu, muốn cast cậu vào vai nam chính, diễn đôi với cậu là Bạch Lộ, tôi đã thương lượng xong rồi. Hợp đồng tôi cũng mang đến, chỉ cần cậu đáp ứng là có thể vào đoàn rất nhanh, thời gian gấp gáp."
                              

Chủ Đề