Đánh giá ngày xưa có một chuyện tình năm 2024

“Ngày xưa có một chuyện tình” và y như rằng về đến nhà đã thấy chị mình mua nó. Và sau đây là chút ít cảm nghĩ của mình.

“Ngày xưa có một chuyện tình” kể về mối tình thuở thơ ấu của Vinh – Miền – Phúc. Vinh thích Miền, ngay từ lúc mới là cậu học sinh cấp hai. Và cái sự “thích” ấy lâu dần trở thành “yêu”. Tình yêu của Vinh dành cho Miền là thứ tình cảm lặng thầm, lặng lẽ qua từng ngày. Nó dai dẳng, bền bỉ hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Dù cho tất cả mọi người xa lánh Miền, dù ăn bao nhiều trận đòn từ anh trai Miền, dù chịu quá nhiều tổn thương, Vinh vẫn âm thầm chịu đựng, vì Miền. Miền là con gái, nên có sự nhạy cảm hơn bình thường, và nó biết tình cảm của Vinh. Nhưng nó lại gặp Phúc – bạn thân chí cốt của Vinh. Ở Phúc toát ra sức hấp dẫn khiến Miền không sao cưỡng lại được. Ở cái tuổi mới lớn, còn nhiều bỡ ngỡ và sự ngây thơ, Miền bất chấp mọi thứ kể cả Vinh để ở bên Phúc. Còn Phúc, tuy biết Vinh thích Miền, nhưng bản thân nó cũng không cản nổi tình cảm của mình dành cho Miền. Nên nó ích kỷ, đến bên Miền. Chuyện tình tay ba tưởng chừng như sẽ làm mất đi vĩnh viễn tình bạn nhưng không, bằng tất cả lòng cảm thông và sự cao thượng của Vinh, chúng nó vẫn giữ nguyên vẹn được thứ tình bạn đẹp đẽ đó. Rồi vào một ngày, Phúc biến mất không một dấu vết. Điều đó đã làm đảo lộn cuộc đời của cả 3 đứa Vinh – Miền – Phúc.

Sau khi Phúc biến mất, Miền cũng đột ngột rời quê đến nhà chị gái ở, còn lại Vinh trống trải hoang hoải suốt những năm tháng còn lại của thời học sinh. Được một thời gian, Miền trở về nhưng không tiếp tục đi học nữa, thay vào đó Miền ở nhà trông bé Su – con chị gái Miền. Vinh đậu đại học và ra Đà Nẵng ở hẳn. Nhưng cứ mỗi lần về đều đến thăm Miền. Sau khi tốt nghiệp, Vinh xin về quê dạy học và vẫn thường xuyên lui tới nhà Miền. Nó biết, nó vẫn yêu Miền như ngày nào. Sau khi biết được bé Su chính là con của Miền và Phúc, Vinh quyết tâm hỏi cưới Miền và nhận mình chính là cha đẻ của bé Su năm đó. Cuộc sống vợ chồng của Vinh và Miền đang rất yên ấm thì Phúc đột ngột trở về. Khi Phúc biết bé Su chính là con trai mình, nó tìm cách thuyết phục Miền cùng nó bỏ trốn. Một lần nữa, Miền vẫn không thể từ chối Phúc. Ngày hôm ấy khi Miền đồng ý bỏ trốn cùng Phúc, Vinh đã biết được hết mọi chuyện và lẳng lặng bỏ ra Đà Nẵng để kế hoạch của Miền và Phúc được êm xuôi. Nhưng đêm ấy Miền không đi, Phúc cũng tự ý rời đi một mình. Và khi Vinh trở về, một cái kết viên mãn được mở ra cho tất cả.

Ban đầu khi đọc cuốn sách này, mình không hề thích tính cách của nhân vật Vinh. Mình cảm thấy Vinh quá hiền lành, nhút nhát và quá yếu đuối. Vinh thích Miền lâu đến vậy, si tình đến vậy nhưng chưa một lần mở lời. Ngoài việc âm thầm ở bên để che chở, giúp đỡ, Vinh chấp nhận nhìn Miền hạnh phúc bên người khác. Tình yêu đơn phương của Vinh cứ dài dằng dặc, mỗi ngày một lớn lên và chẳng có cách nào thoát ra được. Đó là một nỗi cô đơn kéo dài suốt bao năm tháng, một nỗi buồn mãi chẳng thể vơi, một chuyện tình không có hồi kết.

“Khuyết một nửa tôi đợi chờ một nửa Như rằm chờ một nửa của vầng trăng Như câu hỏi đợi một người để hỏi Bạn có là một nửa của tôi chăng?”

Nhưng rồi càng ngày, cách hành xử của Vinh càng khiến mình thấy cảm phục. Trên đời được mấy ai có tình yêu như thế, cao thượng và hy sinh vì người mình yêu nhiều đến như thế? Hết lần này đến lần khác, người chịu tổn thương vẫn là Vinh. Suốt bao nhiêu năm trời, Vinh đều hết lòng yêu thương Miền, bỏ lại sau lưng quá khứ lầm lỗi của Miền để được ở bên. Vậy mà Miền có ý định rời bỏ Vinh để kiếm hạnh phúc riêng. Dù biết là Miền có nỗi khổ riêng, nhưng nếu bỏ Vinh để ở bên Phúc thì thật quá đáng. Vinh không đáng bị đối xử tàn nhẫn như thế. Giống như Miền đã nói: “Cuộc đời tôi giống như một quả táo bị sâu, trong khi tình yêu Vinh dành cho tôi không một tì vết”.

Đọc xong truyện, mình nhận ra cuộc sống là hàng chuỗi các mâu thuẫn. Rằng con người thật tham lam, đặc biệt là chuyện tình cảm. Nhưng tình cảm là thứ không thể chi phối được, ai cũng muốn được hạnh phúc, con người ta chỉ làm theo bản năng để tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của người này đôi khi chính là đau khổ của người kia. Chẳng một ai có được hạnh phúc vẹn toàn mà không nhận lấy khổ đau hoặc khiến người khác khổ đau.

“Nhưng khi tình yêu gọi tên, nó không thể làm ngơ vì nói chung con người ta ít ai có thể chống lại chính mình”

Sách của Nguyễn Nhật Ánh tuy vẫn văn phong ấy, phong cách ấy nhưng mỗi cuốn sách, mỗi câu chuyện đều để lại dấu ấn khác nhau cho người đọc. Đọc sách của ông lần nào mình cũng nhìn thấy chút ít bản thân mình ngày bé trong đó. Tuy cảm giác đã cũ, man mác buồn nhưng nó chẳng bao giờ phai nhạt, vì nó là một phần tuổi thơ của mình, góp phần tạo nên mình ngày hôm nay. Nếu muốn trở về tuổi thơ, hay tìm chút ký ức của quá khứ bị bỏ quên hãy tìm đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh, mình tin là ai cũng sẽ tìm lại được. Hoặc không thì cũng một lần được hóa thân vào nhân vật sống với thời thơ ấu đó, tuy không được ấm êm, sung sướng như thời đại bây giờ nhưng như thế mới đúng chất của tuổi thơ.

Ngoài cốt truyện ra thì điểm mình rất thích ở cuốn sách này đó là lối viết của tác giả. Câu chuyện được kể theo lời của cả 3 nhân vật, đan vào đó là những đoạn truyện về một đứa trẻ. Ban đầu mình không hiểu tại sao thi thoảng lại xuất hiện đoạn truyện về một đứa trẻ chơi đùa với một người đàn ông nhưng về sau khi gần đến đoạn kết, mình mới vỡ lẽ. Cách viết này khiến mình có thể hiểu rõ hơn về tâm tư tình cảm của các nhân vật, hiểu tại sao họ lại hành động, lựa chọn như thế. Điều đó khiến mình có sự cảm thông hơn và hiểu nhân vật hơn.

Truyện tuy nhẹ nhàng nhưng để lại ấn tượng sâu. Từng lời văn, từng câu chữ của tác giả dù rất mộc mạc nhưng đi vào lòng người. Mình cảm giác như câu nào cũng có thể lôi ra làm quote vậy. Những câu quote đơn giản, dễ hiểu nhưng cực thấm và cực ngấm.

Nếu mình đoán không nhầm thì mỗi quyển sẽ có tấm postcard với những câu khác nhau được trích dẫn từ cuốn sách đó

Bìa sách nhẹ nhàng với gam màu đỏ gạch, và cách minh họa nhân vật đúng chất sách Nguyễn Nhật Ánh. Quyển này mình thấy đẹp hơn so với gam màu vàng quen thuộc. Sách dày nhưng được dùng loại giấy mỏng, nhẹ nên cầm không sợ nặng đâu nhé.

Chủ Đề