Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu đi lừa Người, Phải Làm Sao Đây
Thả nhẹ cái văn án ở đây để mọi người lưu truyện về hóng dần, ngày 01/01/2021 bắt đầu đăng chương 1 trên wordpress leafla.wordpress.com còn trên truyenwikiz.com thì sẽ đăng sau một ngày nha mọi người.Edit: LáHồi trước Lan Ngọc Dung có đọc một tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, độ cẩu huyết cao ngất trời << Cự tuyệt sự cám dỗ của X >>Để chia rẽ nam nữ chính, nữ phụ phản diện không từ bất kì thủ đoạn nào...Ngủ với anh trai của mẹ kế, bụng to đi lừa dối nam chính, muốn nam chính bằng lòng làm cha, còn cố ý ngã xuống từ cầu thang để đổ trách nhiệm cho nữ chính.Vất vả lắm mới khiến cho nam chính áy náy với mình, cô lại tự mình tìm đường chết, lái xe đâm nữ chính, kết cục bản thân gặp tai nạn giao thông, một xác ba sinh mệnh, thật là đau thương!Lan Ngọc Dung ném điện thoại di động đi – Nữ phụ phản diện thế mà lại cùng tên với cô!Lan Ngọc Dung căm hận – Chỉ số thông minh chỉ như thế này mà còn đòi tranh giành nam chính với người ta? Hừ!Lan Ngọc Dung khó khăn lắm mới ngủ được – Đợi một chút, sao lúc tỉnh dậy mình lại thành Lan Ngọc Dung trong tiểu thuyết?Lan Ngọc Dung phát khóc – Bụng của cô sao lại lớn như vậy, không muốn chút nào!Lan Ngọc Dung nói thật với nam chính: "Thật sự xin lỗi, đứa bé không phải của anh, tạm biệt, không tiễn! Chúc anh cùng cô ấy đầu bạc răng long con đàn cháu đống!" Bố thật của đứa bé: "Em yêu, hãy về bên anh, vị trí bà xã tương lai luôn luôn giữ lại cho em –" Trình Nhất Phàm cởϊ áσ khoác, vắt lên tay, dựa vào cửa, ánh mắt quét qua đám người đang mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó chậm rãi nói: "Là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đứa bé quả thực là của tôi."Xung quanh vẫn im lặng.Trình Nhất Phàm tiếp tục: "Tôi cũng chỉ mới biết chuyện này, cũng sẽ định chịu trách nhiệm."Mọi người vẫn im lặng, mỗi người đều đang suy nghĩ về tính chân thật trong lời nói của Trình Nhất Phàm.Phía sau Trình Nhất Phàm, Trương Duẫn lặng lẽ đóng cửa lại, nhìn một đám người đang ngẩn ngơ trong phòng, cười giảng hoà: "Lão đại của chúng ta quả là năng suất, công việc hay tình yêu đều không bỏ lỡ, hôm nay cũng coi là song hỷ lâm môn nhỉ, hahaha, mọi người thấy đúng chứ?"Trình Nhất Phàm nhìn anh đầy cảm kích, đồng ý nói: "Đúng vậy, vì tôi đã quyết định, nên cũng không muốn giấu diếm mọi người. Sau này... mấy cậu đừng có để anh đi bán nhan sắc nữa đấy."Bạn bè trong phòng làm việc đều bật cười, cũng chuyển sang nói lời chúc phúc."Sao có thể vậy anh, anh là hoa đã có chủ, chúng em đương nhiên không dám..."Trình Nhất Mạn và Lâm Nguyệt Chiếu vẫn không thể chấp nhận được chuyện này.Tâm trạng Lâm Nguyệt Chiếu vô cùng rối rắm, cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, học trưởng lại nói đứa bé là của anh.Sao có thể như thế được!Nhìn kích cỡ bụng bầu của Lan tổng, cũng có thể đại khái đoán được đứa bé lớn bao nhiêu, mà cách đây vài tháng, Lan tổng còn đang điên cuồng theo đuổi Giang Hàn Mặc...Đứa bé nhất định là của Giang Hàn Mặc!Học trưởng nói như vậy, là muốn dùng nó để thay lời từ chối cô sao?Anh thà mang danh "ông bố hờ", còn hơn là cho cô một cơ hội?Rõ ràng cô còn chưa bắt đầu biểu đạt tâm ý, phần tình yêu đó... cứ như vậy mà chết đi sao?Cô đã cố gắng hết sức làm trung gian giới thiệu, thúc đẩy hợp tác, nhưng cuối cùng sao kết quả ngược lại thành chắp tay dâng người mình thích ra...Tại sao trở nên như vậy?Lan Ngọc Dung dựa vào đâu chứ!Cảm giác không cam chịu cùng sự uỷ khuật dâng lên ngập tràn trong lòng Lâm Nguyệt Chiếu, giọt nước mắt nín nhịn bấy lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.Nhìn thấy cô ta khóc, Trình Nhất Mạn cảm thấy có chút luống cuống: "Chị Nguyệt Chiếu, chị...""Chị có chút không thoải mái, xin lỗi, hôm nay chị không thể chung vui với mọi người rồi, chị đi trước đây." Lâm Nguyệt Chiếu ngay cả túi xách cũng quên không cầm, xoay người bước nhanh ra ngoài.Trình Nhất Phàm bất đắc dĩ đưa tay nhấn vào ấn đường*, sau đó đưa mắt ra hiệu cho em gái, Trình Nhất Mạn trừng mắt nhìn anh, cầm lấy túi xách của Lâm Nguyệt Chiếu đuổi theo: "Chị Nguyệt Chiếu, em đưa chị đi." *ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày. *đông sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Ý chỉ Trình Nhất Phàm đã trở lại thời thế của mình. "Đúng, đúng, anh Duẫn nói đúng!"Nhắc đến trò chơi, mọi người đều vui vẻ trở lại.Trò chơi này là đứa con của họ, phát triển thành dáng vẻ của hiện tại, tất nhiên họ hy vọng nó sẽ tốt hơn."Anh Duẫn, khi nào thì trò chơi của chúng ta được công bố thế?""Ngày 1 tháng 5 bắt đầu, tối nay hãy thư giãn cho tốt, sau đó chúng ta sẽ chiến đấu với một sự thay đổi đáng kể vào ngày 1 tháng 5 đấy! Hãy để những kẻ đã bôi nhọ chúng ta trước đây, lẫn TM tức đỏ mắt đi!!" Trương Duẫn như được tiêm máu gà, "Có lòng tin hay không?""Có!""Được, đứng dậy nào!"Ngoài cửa, Trình Nhất Phàm đứng khoanh tay, dựa vào cánh cửa, cúi đầu yên lặng lắng nghe đám người bên trong mở lời tuyên ngôn, chợt ngẩng đầu cười một tiếng, có phần an tâm, lại có phần tự đắc.Những người bạn của anh, thực sự là những người bạn vừa đáng yêu lại đáng kính.Mặc dù bọn họ hay hóng hớt, sốt sắng, đôi khi còn không biết cách đối nhân xử thế...Nhưng có một nhóm người ở bên cạnh ủng hộ anh như vậy, anh vẫn rất vui. |