Tru Tiên kết thúc thế nào?

Triệu Lệ Dĩnh hay Zanilia Zhao, là một diễn viên nổi tiếng người Trung Quốc, được khán giả Việt Nam biết tới qua các bộ phim ăn khách như: "Lục Trinh Truyền Kỳ", "Tân Hoàn Châu Cách Cách", "Hoa thiên cốt" hay "Sam Sam đến rồi", "Sở Kiều Truyện".

Năm 2006, Triệu Lệ Dĩnh chính thức bước chân vào làng giải trí Trung Quốc sau khi giành giải nhất của cuộc thi tìm kiếm ngôi sao. Qua vai diễn Tình Nhi trong bộ phim truyền hình "Tân Hoàn Châu cách cách" cô thu hút được một lượng lớn khán giả. Năm 2014, cô trở nên nổi tiếng hơn nhờ vai nữ chính Sam Sam trong bộ phim "Sam Sam đến rồi". Năm 2017, cô thành công trong phim Sở Kiều Truyện và được rất nhiều khán giả yêu thích.

Tiểu sử & thông tin Triệu Lệ Dĩnh:

Ngày sinh: 16 tháng 10, 1987

Chiều cao: 1,65 m

Quốc tịch: Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa

Phim đã tham gia: Quy Tộc Thiên, Nam Việt Vương, Thế Kỉ bất liễu tình, Đám cưới vàng, Thục Sơn Chiến Kỷ Kiếm Hiệp Truyền Kỳ, Cát Tường thiên bảo, Lão Cửu Môn, Yên Chi, Hoan Hỉ Mật Thám, Đại Nội Đê Thủ, Mẫu Đan Các Phiêu Hành Thiên Hạ, Xuân Đi Xuân Lại Về, Mười Dũng Sĩ Núi Mã Thạch… Xem thêm >> Tiểu sử Triệu Lệ Dĩnh

Huyết Ngọc Cốt Phiến: Là một chuỗi bảy tấm tam giác đen kịt, mỗi cái lớn độ một tấc rưỡi, rìa nhẵn bóng, nhìn không rõ chất liệu, giống sắt mà không phải sát. Trên mỗi miếng tam giác, trái phải hai mặt đều có một đồ án thần bí màu đỏ sậm không giống nhau, có cái tựa như liệt diễm thiêu đốt, có cái tựa như mãnh thú thét gào, chẳng hề giống nhau, chạm đến cảm giác băng hàn, đồng thời có một mùi máu tanh nhàn nhạt. Là chí bảo của Quỷ Đạo, có kỳ hiệu kích phát Quỷ Đạo dị pháp, sau này được Quỷ Tiên Sinh truyền cho đệ tử Tiểu Hoàn.

Tru Tiên – khi mở đầu đã hàm ý con người không thể nào chống lại được số mệnh. “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! Thế gian này vốn chẳng có thần tiên!” Trời đất đối với vạn vật đều công chính vô tư, không để cho ai thành ‘tiên’ siêu thoát trần thế, trường sinh bất tử! Ai có thể thành tiên, ai muốn tham thấu bí ẩn của vũ trụ, ai mong giành lấy quyền định đoạt của tạo hoá, người đó đều không thoát khỏi lưới trời. Truyện nói thế gian này vốn không có thần tiên, chính là vì kẻ nào muốn thành tiên, trời đất nhất định sẽ tru diệt kẻ đó.

Kiếm tên ‘Tru Tiên’, là thanh cổ kiếm mà Thanh Diệp tổ sư có được từ Huyễn Nguyệt Động, lai lịch không rõ ràng. Thân kiếm trông tựa đá, ai có thể dùng đá mà luyện nên kiếm thần? Kiếm là lợi khí tiên gia, pháp bảo phục ma, sao lại gọi ‘Tru Tiên’, chứ không gọi là ‘Tru Ma Kiếm’? Trước mặt ‘Tru Tiên’ tất thảy những đại ma đầu vô địch thiên hạ đều chỉ như trẻ con, chẳng chịu nổi lấy một đường chém. Có kiếm này, lẽ ra những giống tà ác đã bị huỷ diệt như khói tiêu mây tán từ lâu rồi chứ, tại sao vẫn còn chuyện chính tà giao chiến với nhau suốt mấy vạn năm?

Truyện tên ‘Tru Tiên’, chẳng phải trỏ riêng vào thanh cổ kiếm, mà còn ngụ ý, tru diệt người nào tu luyện thành tiên. Tôi cảm thấy trong truyện này có bốn người đủ tư cách đó: Phổ Trí, Vạn Kiếm Nhất, Quỷ Vương, và Trương Tiểu Phàm. Số mệnh của họ thật bi thảm.

Phổ Trí là cao tăng đắc đạo, cả đời chỉ làm việc thiện, thế mà tay nhuộm máu tanh, rồi chết đi trong hối hận và đau đớn, đức hạnh đạo hạnh gì cũng đều chảy tuột mất hết, lại còn hại cả đời tên đồ đệ yêu, chỉ vì nung nấu phương cách làm sao cho trường sinh bất tử, mong rằng có người kế tục thực hiện được tâm nguyện đó của mình.

Vạn Kiếm Nhất anh hùng cái thế, bị mưu hại bởi chính những người mình yêu thương bảo vệ mà chẳng có ai đứng ra nói hộ một lời, cuối cùng trở thành một lão đầu tử tối tăm hắc ám, Thương Tùng cũng chỉ vì ông ta mà biến ra kẻ phản nghịch vô sỉ.

Quỷ Vương chân tình chân tính, hùng tài đại lược, lại phải chịu số kiếp chôn vợ chôn con (lời Chu Nhất Tiên), thành ra cả đời cô độc. Vợ ông ta đã vì con gái Bích Dao mà chết, Bích Dao có lẽ lại vì cứu Trương Tiểu Phàm mà chết chăng? Quỷ Vương trở thành ma đầu, kết cục nhất định cũng rất bi thảm.

Cuối cùng là Trương Tiểu Phàm. Trong mình hắn hợp đủ cả Phật – Đạo – Ma, lại lấy được Thiên Thư, có lẽ chỉ mình hắn là tu luyện thành tiên. Hắn vì bản tính quật cường mà được truyền Phật pháp, vì tính thiện lương mà được truyền Đạo thuật, song lại vì chuyện cha mẹ chết thảm mà đầu nhập ma giới, chúng bạn xa lánh, sư trưởng bỏ rơi. Những điều ấy chẳng phải sở nguyện của hắn, hắn chỉ muốn được sống bình thường, thế mà lại bị số phận đùa cợt một cách bất công. Thiên địa đã bất nhân, hắn quyết định phải kình chống! Trong bốn người đó, Trương Tiểu Phàm có đủ điều kiện để thành tiên, vì vậy mà ‘Tru Tiên’ nhất định sẽ tru diệt hắn.

Thiên địa sẽ nhờ tay ai tru tiên, tru sát Tiểu Phàm đây? Chỉ có hai người đủ khả năng, đó là Lục Tuyết Kỳ với thanh Thiên Gia, và Lâm Kinh Vũ với thanh Tru Tiên.

Lục Tuyết Kỳ vốn là Cửu Thiên Tiên Tử, lạc xuống phàm trần. Trước bảo khố của Thiên đế, trong giờ phút trời xoay đất chuyển, nàng đã bị đẩy vào con đường chết, nhưng trên khuôn mặt nàng, không hề lộ vẻ thương tâm hay sợ hãi. Trước mặt Quỷ Lệ, không, trước mặt Trương Tiểu Phàm trẻ trung năm xưa, nàng đột nhiên bật cuời. Nụ cười xanh xao chứa đựng nét dịu dàng chưa từng có, trong tiếng gió gầm rít, đôi môi nàng khe khẽ hé mở, ngưng thần nhìn người đứng bên cạnh mình. Nàng thốt lên bốn chữ, xuyên qua gió tanh, xuyên qua máu tươi, và như xuyên qua thời gian tuế nguyệt, thời gian mười năm đằng đẵng, đến lướt vào tai hắn, lay động đến cõi lòng sâu kín của hắn.

“Chàng, trở về nhé…” Trong cái đêm trăng vằng vặc từng không, dưới thần quang lam sắc ưu tư của Thiên Gia, nàng nói: “Nếu có thể, ta tình nguyện từ bỏ tất cả, cùng chàng đi đến nơi chân trời góc bể.” Trên núi Thanh Vân, nàng đột nhiên xoay mình, quay lưng lại tất cả mọi người trong Ngọc Thanh Điện, hướng về không gian hùng vĩ rộng lớn trải ra ngoài cửa, hướng về phía xa chân trời xanh vô tận, hướng về một nơi nàng chưa từng biết tới! Khoảnh khắc ấy trong lòng nàng mang tâm tình gì? Trên Ngọc Thanh Điện, nàng nói khẽ, nhưng dứt khoát như chém đinh chặt sắt: “Ta không bằng lòng!” Người con gái ấy, sao có thể từ khước, sao có thể rời bỏ, mà muốn từ khước, muốn rời bỏ liệu có được chăng? Thiên Gia và Phệ Huyết Châu vốn đã là kẻ thù, tám trăm năm trước đã vậy, tám trăm năm sau cũng thế, đó là số mệnh của họ. Nàng có thể chết vì hắn, nhưng không thể thoát được sự định đoạt của số mệnh ấy. Cuối cùng nàng vung thanh kiếm lên, cũng chính là vì hắn. Người đau khổ nhất có lẽ chính là nàng.

Lâm Kinh Vũ, đệ tử ưu tú của Thanh Vân Môn, truyền nhân xuất sắc của Vạn Kiếm Nhất, tư chất tuyệt thế, trọng nghĩa trọng tình, là người anh em đích thực của Trương Tiểu Phàm, bất kể hắn là ma, hay là tiên, “Cho dù sau này phải đối địch nhau, y vẫn mãi mãi là huynh đệ của ta!” Đây mới là một nam tử chân chính, bằng hữu chân chính . Nhưng y và Trương Tiểu Phàm hình như cũng đã bị số phận quy kết một cảnh trái ngang, hồi nhỏ chỉ vì nhất thời tức khi mà đã suýt giết chết Trương Tiểu Phàm, cuối cùng khiến Tiểu Phàm gặp phải Phổ Trí, ‘Tru Tiên’ theo đó mà bắt đầu. Xem ra người vung thanh ‘Tru Tiên’ lên trảm đoạn nhiếp hồn, chính là y.

Không biết Tiêu Đỉnh (hoặc là số mệnh) sẽ an bài thế nào, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Phàm nhất định sẽ dung hợp được cả Phật – Đạo – Ma mà thành tiên, song hắn lại đầu nhập ma giáo, mê muội đánh mất bản tính ban đầu, không phải vì mình, mà vì người khác. “Chính nghĩa cái gì? Chính đạo cái gì, đều là các người lừa dối ta cả. Cả đời ta khổ sở cố gắng, rồi chịu tội chết cũng chỉ vì muốn giữ bí mật cho lão, nhưng, ta thì bị coi là cái gì…”. Từ lúc người yêu và người anh em của hắn vung Thiên Gia, Tru Tiên lên, dù có muốn vì người yêu, vì người anh em mà tận diệt, thì đối với hắn mà nói, đó chưa chắc đã là một sự giải thoát. Đây chính là cái giá phải trả cho sự chống đối số mệnh, kẻ nào muốn thành tiên, trời tất sẽ tru diệt.

Còn một người nữa, không thể không nhắc tới, Bích Dao. Nàng là một người tính cách thuần tuý, sống vì người yêu, chết vì người yêu, mãi mãi tươi đẹp như thế, không bao giờ để lòng gợn một chút oán khí. Tôi đoán rằng, Bích Dao nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng rồi sẽ phải chết đi, chết dưới tay cha nàng, có lẽ để cứu Tiểu Phàm lúc đó trở mặt thành thù với Quỷ Vương. Âm linh nơi cửu u, thần ma nơi thiên giới, hãy lấy máu ta, hiến cho sự hi sinh… Vĩnh viễn rơi xuống diêm la, chì vì tình, chết mà không hối hận. Nàng không oán không hận, trong tất cả mọi người, nàng là người hạnh phúc nhất.

Đột nhiên cảm thấy bi ai, vì Tru Tiên, vì Tiểu Phàm, vì Tuyết Kỳ, vì Bích Dao, vì Kinh Vũ, vì trời đất này rốt cục vẫn là trời đất, vì người yêu cuối cùng vẫn phải phân li. Tất cả chúng ta, chỉ là sô cẩu mà thôi.