Review chàng trai năm ấy

Ngày 5 tháng 1 năm 2015. 2 giờ sáng. Không quá lạnh.

Hôm nay tôi đã rất may mắn mua kịp tấm vé cuối của bộ phim Chàng trai năm ấy ở rạp Lotte chiếu vào lúc 15h55′ ở phòng số 2. Có đến tận hai phòng chiếu phim lớn nhưng cả hai phòng đều chật kín, đủ để chứng minh độ hot của bộ phim này. Quả thực là tôi cũng đã ngóng chờ bộ phim này từ hồi ra trailer và nhạc phim. Tôi phải cam đoan một điều rằng tôi không phải là fan của M-TP Sơn Tùng, nhưng tôi cũng không ghét. Đơn giản là tôi thấy bài nào hay thì tôi nghe, không phải là một người hâm mộ hay người anti.

Ai cũng biết bộ phim này đã phải trải qua khá nhiều tai tiếng, thậm chí là còn phải lùi ngày công chiếu lại. Đạo diễn là Quang Huy, cũng là đạo diễn của bộ phim Thần tượng. Các nhân vật bao gồm: nhân vật chính Đình Phong [ M-TP Sơn Tùng], người yêu của Phong – Sky [ Hari Won], đại ca Lâm [Hứa Vĩ Văn], thằng bạn thân trí cốt Hà [Ngô Kiến Huy] và chị Băng sợ già [Phạm Quỳnh Anh]. OST của bộ phim: Chắc ai đó sẽ về.

Cốt truyện của nó, hẳn ai cũng biết. Tóm tắt lại là như sau: Phim Chàng Trai Năm Ấy lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật của một chàng ca sĩ trong giới showbiz. Câu chuyện về 5 người bạn với những tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Bộ phim hứa hẹn sẽ mang đến cho khán giả những giây phút dở khóc, dở cười và những tình huống vô cùng “khó đỡ” nhưng đọng lại là một tình cảm sâu sắc về tình bạn, tình yêu.  Trích trong trailer phim lời của Phong: “Tôi có một cuộc sống rất tuyệt vời .Tôi đẹp trai? Dĩ nhiên! Tôi hát hay? Chắc chắn là như thế rồi! Người yêu đẹp? Không phải nghĩ! Không phải dạng vừa đâu! Và, tôi có một nhóm bạn vô cùng, vô cùng, vô cùng thân thiết. Năm anh em chúng tôi luôn ở bên nhau trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì họ cũng không bao giờ quay lưng với tôi…!”

Khá là xúc động, tôi có khóc đoạn giữa phim. Không thể phủ nhận là nó hay, nhất là khi tôi nghĩ tới Wanbi, tôi càng thấy buồn hơn. Bạn tôi đã khóc suốt cả bộ phim, đến nỗi khi hết phim thì nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đi ra với cái mặt đỏ ửng và đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều. Phim cũng không thiếu những đoạn hài pha trò và những chi tiết lãng mạng dễ thương.

Các cảnh quay đẹp cùng với dàn diễn viên miễn chê, tôi công nhận rằng đây là một bộ phim Việt hiếm hoi mà tôi thấy rất hay. Về phần diễn xuất, tôi có lời khen cho Sơn Tùng vì lần đầu tiên diễn mà diễn tốt như vậy. Quả thật là “không phải dạng vừa đâu”! Các diễn viên còn lại cũng đóng rất đạt. Chỉ có điều …. giọng Phạm Quỳnh Anh rất là chua -_- Nhưng mà đúng tính cách nhân vật đó thật. Dù sao thì nó vẫn chưa =]]]

Giờ là lúc hơi spoil tí, bạn nào chuẩn bị đi xem phim thì đừng xem không mất hay.

Phong là một chàng trai 20 tuổi, chưa chín chắn nhưng cậu là người tốt bụng, quan tâm tới tất cả mọi người mình yêu quý. Khi biết mình bị bệnh, cậu đã cố giấu bạn bè và mẹ nhưng mọi việc vẫn bại lộ. Chính cái phần bại lộ là phần khiến tôi bật khóc, vì lúc đó mắt Phong đã chẳng thể thấy gì. Thế nhưng cậu vẫn chứng tỏ mình bình thường bằng cách yêu cầu tứ tung mọi người lấy cái này lấy cái kia hộ mình, vừa sai vừa chỉ hẳn chỗ. Trong số đó đã có một vật bị dịch chuyển sang chỗ khác khiến mọi việc bại lộ. Sau đó, Sky đã thử bằng cách đứng sau Băng và hỏi Phong, thế nhưng Phong nghe giọng tưởng đó là Sky và nói chuyện rất vui vẻ. Lúc đó, Sky đã bật khóc và Phong cũng hiểu mọi thứ đã bị lộ. Thậm chí sau đó cậu còn bị vấp ngã vào cầu thang hai lần. Thật sự là rất thương. Còn phần cậu đổi kiểu tóc để che một bên mắt đã bị mù nữa. Việc đó làm tôi nhớ ngày xưa khi Wanbi đổi kiểu tóc, tôi đã luôn phê bình rằng đổi kiểu gì ngu vậy rồi là xấu quá này nọ. Điều đó càng làm tôi thấy buồn. Đoạn cảm ơn ở phần liveshow gây quỹ cũng rất cảm động, thật sự là hoài niệm. Dù sao, vai Phong này Sơn Tùng đã làm rất tốt *vỗ tay*

Về Sky, đó là một cô gái Hàn Quốc có những câu nói rất đáng yêu và đôi khi còn “khó đỡ”. Cái tôi phục nhất là đoạn khóc và mấy đoạn thét lên “Oppa!”. Rất Hàn Quốc, rất tuyệt. Dạo này các bộ phim Hàn Việt đóng chung đa số tôi đều không ưng cho lắm nên ban đầu không ấn tượng gì với Sky. Nhưng sau đó thì đã thay đổi suy nghĩ ngay.

Băng và Hà, cặp đôi “phi công trẻ lái máy bay bà già”, rất dễ thương và hài hước. Hai người bạn tốt, hai người anh em quan trọng. Quỳnh Anh và Kiến Huy đóng thật sự đạt và tuyệt. Đoạn Hà quay một clip để lấy lòng Băng, đoạn Hà cứ ngủ là gọi mớ tên Băng, … là những đoạn lấy lại nụ cười và tinh thần cho đa số khán giả trong rạp.

Lâm là người phải chịu đựng rất nhiều để giấu kín căn bệnh cho thằng bạn, phải nói dối, phải tự quyết định nhiều việc. Đôi khi một người bạn tốt, chỉ cần im lặng và lắng nghe là đủ. Lâm luôn là người thực hiện những nguyện vọng của Phong, là người thấu hiểu Phong hơn ai hết. Tuy lạnh lùng, khó hiểu và ham tiền nhưng Lâm cũng là người tình cảm.

Xem rồi mới thấy, ai cũng cần những đồng trí thân thiết, luôn sát cánh bên mình, ủng hộ mình, hiểu mình. Hẳn là ai cũng có những người như vậy.

Tất cả là những gì tôi cảm nhận từ bộ phim. Thật tiếc nếu ai không xem được bộ phim này.

Tới đây là đủ rồi, cảm ơn vì đã đọc bài Review của tôi. Tạm biệt.

Kết thúc lúc 3h27′ sáng.

Chủ Đề