Mùa xuân nhà nắng chiêm bao

Rồi một hôm chợt nghe lặng im phố vắng tênh
Rồi một mình tôi nào hay mùa xuân đã bước qua
Rồi lại nghe đời tôi buồn như nắng úa trên phố vắng
Tiếng hát ai nghe như chiêm bao
Nhắc tôi những dấu yêu hư hao
Ha ... a ... hà ... hà....
Trả lại tôi vàng son đã khép
Ha ... a ... hà ... hà ...
Trả lại tôi tình xanh đã hết.

Nếu như được phép lạ
Tôi sẽ thôi yêu người
Những năm dài tháng hạ
Nước mắt thấm mộng cay
Nếu như được phép lạ,
Đời tôi đã không như đá cuội
Thấy thương mình tựa trẻ dại
Muốn cất tiếng thở dài.

Bạn có tin được không / đang giữa trời mùa Đông / Cali lại nóng bức / đắp cái mền ngang ngực… nhìn tuyết rơi trên non. Có thể tuyết đang tan? Có thể mây đang tản? Có thể hết mùa Đông?

Không! Không! Muôn lần không! Giống như xe ngập ngừng / chạy qua con đường hẹp… Giống như người xách giép / đứng trước vũng thời gian! Cũng một chuyện vô thường / xảy ra trong thời tiết!

Quả thật tôi đang mệt / bất ngờ mà mệt thôi. Tôi nằm ngó ra trời / qua cái khung cửa sổ / tuyết trên núi còn đổ / tuyết trên núi đang rơi… Mùa Đông đây nửa vời / dễ chi ai thấy được?

Chắc tôi lên cơn sốt / bất ngờ giữa mùa Đông? Tôi không đắp chăn bông, chỉ cái mền rất mỏng. Mây trên trời gợn sóng. Có thể điềm hy vọng: mùa Xuân mới sắp về? Có thể tôi hôn mê / đang nói gì, nói sảng?

Thơ, mở đầu chữ bạn, tôi huơ tay, trống trơn…

*****


Đà Lạt Của Tôi Ơi

Bây giờ Đà Lạt mình, cuối năm, trời nắng xanh, hoa quỳ vàng, rất vàng, chắc nhiều người lang thang / nhìn mùa Đông ngập nắng / nhìn đồi thông lẵng lặng / mây trời trắng bay qua…

Mây trời bay, hoa bay? Đà Lạt ơi nhớ lắm. Học trò áo laine đậm, áo dài trắng trong sương. Tôi nhớ những con đường, dẫn tôi lên trường nữ, mỗi học trò một nụ / hoa đào Xuân muôn năm!

“Bước từng bước thầm…”, câu thơ của Kim Tuấn / ấm lên trong ngày nắng / hỡi những ai xa vắng / nhớ Đà Lạt ra sao? Có người nhớ nghẹn ngào, có người… không ý kiến. Hỡi những con én liệng / trên những mái nhà lầu… Hỡi những con bồ câu / cặp đôi đứng thủ thỉ… Một bức tranh sơn thủy / triển lãm mùa Xuân xưa…

Khi tôi nói bây giờ / là tôi xa xôi lắm. Sân trường tôi từng giẫm / chân / trên cỏ mềm ơi / và học trò vui chơi / trên cỏ mềm hồi đó…Thầy trò đều bé nhỏ giữa đất trời bao la… Ôi Quê Hương chúng ta / chỗ nào xinh hơn nữa?

Cô học trò xếp vở / để lên ngăn kệ nhà. Mười bảy tuổi em xa, tôi bất ngờ, bỡ ngỡ… Rồi tôi đi nhập ngũ. Đà Lạt của tôi ơi! Đà Lạt của tôi ơi,,,

Lâu nay, người ta thường băn khoăn về cách “làm mới” thơ lục bát, bởi lục bát dễ làm nhưng khó hay. Mới đương nhiên là không được dễ dãi, lặp lại những gì đã có; viết về ngày hôm nay nhưng đọc lên vẫn thấy dằng dặc quá khứ, trập trùng tương lai, vang vọng tinh thần, hồn cốt quê hương, xứ sở.

Xin giới thiệu một chùm thơ lục bát của nhà thơ Thạch Quỳ.

Lời nghìn năm

Mùa xuân nhà nắng chiêm bao

Minh họa: ĐẶNG TIẾN

Nghìn năm mưa đã từng mưa

Thấm vào viên sỏi hay chưa thấm vào?

Nghìn năm vẫn nắng gió Lào

Quay cuồng lốc bụi trước rào nhà tôi?

Nghìn năm còn nữa hay thôi

Những người mong nhớ, những người ngóng trông...

Nghìn năm biết có còn không

Hoa trên đá, phấn trên thông ghẹo người?

Tháng năm lần lựa đắp bồi

Lặng im để cỏ, nói lời nghìn năm.

Trở lại thôn Yên

Dĩ nhiên là cỏ mọc lên

Dấu chân ngày trước khó nguyên vẹn rồi

Nhưng mây vẫn ở trên trời

Và cây lúa ở với người hôm nay

Và hoa dứa dại vẫn bay

Mùi hoa nhớ thế, cái ngày gặp em

Con đường như lạ, như quen

Và sắc cỏ mới đã lên xanh ngời

Sỏi non như một mỉm cười

Ở bên cổng gạch có người tựa lưng

Trời xanh nhớ mắt quá chừng

Cỏ xanh nhớ gót chân dừng nơi đây

Em đi khi ruộng mới cày

Tôi về khi lúa đã vây kín đồng

Cái chòi treo kẻng phòng không

Vẫn như ngày ấy nhưng không có người

Dĩ nhiên cỏ mọc lên rồi

Dấu chân cỏ lấp nụ cười vẫn nguyên

Con đường như lạ như quen

Nhớ em nhớ lúa, thương em thương đồng

Cái chòi treo kẻng phòng không

Tôi ra mặt trận, em mong ngày về

Lúa thơm ngã xuống vai kề

Bây giờ lúa lại thầm thì nhắc em

Con đường trở lại thôn Yên

Đi qua bờ cỏ, tôi lên cánh đồng…

Lục bát về thông

Mùa xuân nhà nắng chiêm bao

Con chim hót, nhả hạt cây

Tiếng chim xanh ở trong tay người trồng

Qua bạch đàn đã đến thông

Thấy cây đang độ đuôi công múa xòe

Thấy cây thắp nến bốn bề

Rưng rưng nghìn búp hướng về trời cao…

Mùa xuân thả nắng chiêm bao

Thả mưa bụi phấn bay vào rừng thông

Mùa xuân thả nắng mật ong

Cho cây lá nhọn đứng hong nhựa vàng…

Tôi trèo lên đỉnh đèo Ngang

Cỏ chen sắc đá mọc hàng thông xanh

Tôi trèo lên đỉnh rú Thành

Lá cây chạm ở vai mình cũng thông

Ngẩn ngơ một ngọn nhớ chồng

Núi trơ bỗng hóa một vùng cây non

Đất lở lói, đá chon von

Đồi ba cục, núi ba hòn, đất ơi!

Tưởng là nước đã bào trôi

Tưởng là nắng đã khô rồi đá ong

Bây giờ thông, bây giờ thông

Gieo chân con gái lên vùng đá khô

Lá thông là thực, là mơ

Nửa buông như chỉ, nửa mờ như mây

Đa đa kêu vỡ đá gầy

Bóng thông chạy đến sum vầy cùng chim

Giữa mua móc, giữa cằn sim

Giữa vùng là bổi khô trên đất cằn

Cây thông đứng, bóng thông nằm

Đất quê đã dịu dưới tầm nắng trưa…

Vườn ươm đang độ gieo mùa

Ngước lên thần Vũ núi vừa tan mây

Hạt thông nở giữa bàn tay

Bầu thông em dập, em xoay cho tròn

Trời dù nắng giẫy mưa hờn

Cây thông vẫn đứng với hòn núi cao…

Đêm sông Hương

Bây chừ gõ chén sông Hương

Lanh canh phách nhịp bốn phương cung đình

Một suông trăng ở Hoàng Thành

Một trăng suông nhạt chòng chành đáy sông

Xáng xề cái nhịp thì cong

Cái chân ai, bước giữa vòng nam ai

Rượu nâng sóng nhạc ngang mày

Em lừng lững giữa đêm bày chiếu hoa

Xáng xề sông đổ về xa

Xáng xề phách nhịp đổ qua hồn mình

Ai ngân khúc nhạc cung đình

Ai ngồi lặng phắc Hoàng Thành cỏ rêu…

Em từ thơ ấu về chơi

Mùa xuân nhà nắng chiêm bao

Em từ thơ ấu về chơi

Tặng tôi một chiếc mỉm cười bâng quơ

Như sương như khói xa mờ

Bông hoa dốc núi không chờ đợi ai

Rượu còn sóng sánh trong chai

Ngày xuân đã trượt ra ngoài tuổi xuân

Tôi nay đăng đối lục tuần

Com-lê, cà-vạt thắt dần vào thơ

Em từ thơ ấu về mơ

Tặng tôi một chiếc bâng quơ mỉm cười…