Lemon ask dog nghĩa là gì

"Easy peasy" là lần lặp lại đầu tiên của cụm từ. Bộ phim Anh quốc "The long voyage home", phát hành vào những năm 1940, là lần đầu tiên nó xuất hiện trong nền văn hóa hiện đại chính thống. Cụm từ này phổ biến trong xã hội hiện đại và mọi người trên khắp Vương quốc Anh và thậm chí cả Hoa Kỳ bắt đầu sử dụng cụm từ này.

Tuy nhiên, "easy peasy" sẽ trải qua một sự thay đổi đáng kể sau khi tung ra chiến dịch tiếp thị của nhà sản xuất chất tẩy rửa gia dụng của Anh "Sqezy". Sqezy là chất tẩy rửa phổ biến để rửa bát ở Anh và nó đã khởi động chiến dịch tiếp thị của mình với câu cửa miệng "easy peasy lemon squeezy".

Cụm từ đề cập đến hoạt động làm sạch nhanh của chất tẩy rửa và hương thơm từ chanh mà hầu hết chúng ta biết đến như là tiêu chuẩn trong nước giặt ngày nay. Câu nói cửa miệng được chú ý nhờ sự hấp dẫn về mặt ngữ âm của nó với vần điệu của cụm từ khiến nó trở nên phổ biến để mọi người lặp lại cùng với từ ban đầu "easy peasy".

Vì cái chữ Lemon question mà cả 4 năm cấp Hai làm cái gì cũng sợ cũng rụt rè. Đôi khi không muốn khoe mẽ cũng bị gọi là Lemon question. Giỏi thì bị gọi là Chảnh. Dở cũng bị gọi là cho đáng cái kiếp Chảnh. Vớ vẩn! Đôi khi tự nhìn lại bản thân chả hiểu cái khỉ gió gì mà mình sợ mang tiếng Chảnh đến thế!

Lúc đó cứ nghĩ rằng Chảnh là cái gì đó ghê gớm dữ dội lắm. Mình Chảnh thì bạn bè sẽ không chơi, không nói chuyện, bị cô lập, hắt hủi.

Nhưng vấn đề là, sợ như thế là đúng như phải hiểu nghĩa từ Chảnh là như thế nào và với những đối tượng nào?

Và điều quan trọng nhất là phản ứng của một người khi bị gọi là Chảnh.

Không chỉ bài trong kiểm tra => Chảnh?

Tỏ vẻ tự tin trước kì thi => Chảnh?

Bình thản khi đậu đội tuyển học sinh giỏi => Chảnh?

Chạy nhanh về nhất đi kéo tay mấy đứa về sau ngồi bẹo xuống đất vì sợ tụi nó bị ép tim => Chảnh?

Lớp trưởng lớp thể dục và hăng hái pha trò chọc mọi người => Chảnh?

Nhớ rất rõ hai chuyện. Một là đi thi học sinh giỏi tỉnh. Đứa nào đứa nấy mặt run rẩy, lo lắng vã mồ hôi hột. Có một boy ở Bến Cát nhìn khá tỉnh táo ung dung nghe nhạc Walkman tỏ vẻ rất sành điệu cũng cầm rịt lấy tờ giấy luyện nghe mong trúng tủ. Còn mình thì tung tăng chạy nhảy giữa các phòng thi, tươi cười nhí nhảnh. Lúc đó có học cũng chả vô, nhất là môn Anh là môn tích lũy. Đứa nào từng chinh chiến đội tuyển là năm chắc điều này. Vả lại, có một điều, mình từng giấu kín, không bao giờ dám nói trước đây, vì chỉ sợ cái tiếng Chảnh : Mình đã từng thề đầu năm lớp 9, khi lựa chọn 1 đội tuyển để đi thi, mình sẽ chọn 1 môn mà mình có thể đứng đầu, không ai được phép qua mặt mình. Mình thề như vậy, và mình đã rất rất tự ti với môn Toán (cũng đúng hehehe) và chọn môn Anh. Mình đã cay cú khi bị qua mặt trong vòng sơ tuyển đầu tiên vòng trường thế nào và học như điên đề đòi lại cái đã mất trong vòng chung tuyển cuối cùng ra sao. Mình đã thề, và mình tin, rất tin là mình có thể làm được. Thì mình vui vẻ, vậy cũng bị cả hội đồng thi bảo là Chảnh????

Được kết quả, mình đã linh cảm rất thấp là cái bài thi nghe ngày thứ 2 sẽ kéo điểm mình xuống. Chết tiệt! 175/200 hạng 1, báo điểm mình đúng 170. Nghĩa là chỉ cần đúng 1 câu điền nghe nữa thôi là mình nhảy lên hạng nhất trong mấy năm qua. Mấy năm rồi chưa đứa nào đến gần cái hạng 1 đó như mình. Mấy năm rồi chưa đứa nào bỏ xa đứa á khoa đến gần 50 điểm như mình. Chết tiệt! Thế mà vẫn hạng nhì! Hôm đó chui vô nhà tắm khóc như mưa. Khóc điên cuồng. Khóc mà nhục nhã. Lâu lắm mới khóc một trận sống chết như thế. Khóc đến mức ba mẹ la lối um sùm. Hôm sau đến lớp mặt mày rầu rĩ. Thế là bị gọi là Chảnh?

Rồi nhớ cái quãng thời gian sợ bị gọi là Chảnh. Cái gì cũng ngó trước ngó sau, sợ cái này sợ cái nọ. Thậm chị học ILA mà giấu tùm lum tùm la. Lỡ dại nói với cô giáo chủ nhiệm, thế là bị cô bảo Chảnh. Haha, chính cô giáo chủ nhiệm đấy! Cô ơi, cái thằng học trò mà cô cưng như trứng hứng như hoa đấy, nó có thèm lê lết đi học trung tâm như con, nó chỉ toàn mướn giáo viên tận Sài Gòn dạy cho nó, đi xe hơi đi học. Vậy mà cô tâng bốc nó 2 năm trời, còn con chỉ vì cái tội không đi học thêm Toán của cô mà cô đem bài làm của con, đứa duy nhất không học thêm Toán nhà cô, ra sỉ nhục từng câu từng chữ một trước cả lớp. Làm con gục đầu vì nhục nhã, thấy cô là con cúi rạp người chào, chảnh là chảnh chỗ nào hở cô?

Rồi Anh văn, vì quá sợ hãi, coi như 2 năm học English 6,7 ở trường mình zục qua cửa sổ. Phát âm trúng thì cô giáo lườm nguýt. Phát âm nối chữ kiểu nước ngoài thì cô bảo này nọ. Đến khi con phát âm sai thì cô cười vui vẻ và sỉ nhục chuyện con học ILA ra. Điên đầu, đã cố giấu mà cứ bắt con nhỏ 11 tuổi phải khai. Khai thì sỉ nhục. Điên đầu! Không tài nào nhớ nổi là làm sao mình đã sống sót qua 2 năm 6,7 với điểm Toán và Anh Văn lẹt bẹt như thế. May mà lớp 8 gặp cô Phát với thầy Đạt, làm mình từ từ thích Toán và Anh văn trở lại. Không thì dám lớp 9 đâm đầu vô môn Văn yêu dấu rùi! Yêu môn Văn quá!!!!

Cả mấy năm cấp 2, có thể nói đã luyện cho mình tinh thần thép. Đến mức đạt được cái gì đó cũng có thể giữ một vẻ mặt bình thản nhất. Và càng bình thản càng bị gọi là Chảnh. Hehehe! Cũng tếu.

Có thể đọc đến đây nhiều người mình chảnh thật nên mới bị nói thế. Vậy thì xem lại mấy năm cấp 3 của mình, sao mình nghĩ lại không thấy chảnh vậy ta? Hay là vì ai cũng zậy nhỉ? Haha, hay là mình chảnh mà mình không biết? Không, mình không nghĩ là mình chảnh đủ đến mức đó.

Lấy ví dụ :

Cùng 1 tình huống, cùng 1 ngày, 2 đối tượng khác nhau :

An : Mày biết gì hông? Cái con nhỏ HH Philipines đó, ai cũng bảo nó đẹp mà tao chả thấy nó đẹp tẹo nào!

X : Tao thấy nó nhìn hot mà!

A : Thường thôi, tao đi thi cũng ăn nó chắc!

X : Haha, mày khùng hả An?

A : Hehe, khùng gì? Hồi nãy nó mới tới gặp tao, năn nỉ tao đừng đi thi nữa để nó đậu, không thì cả nước nó với gia đình nó bỏ rơi nó hết. tao thấy tội quá nên mới không thi…Tội nghiệp nó!

X : Chà, mày cao thượng dữ!

A : Hehe, tao đẹp tao biết là được rồi. Đâu cần cả thế giới công nhận như nó. Hehe!

X : Trời ơi, cứu tui, con An nó giết tui!

A : Hehe


Với X = bạn cấp 3 -> con An nó đang giỡn

X = 1 thằng bạn nhiều chuyện cấp 2 và không thân (thân thì quá biết cái kiểu nói chuyện này của be An rồi) -> con An xấu mà chảnh.

Hahaha, ai mà chả biết là tao khô
ng đẹp được bằng nhỏ HH đó. Thì tao nói thế mà cũng bị gọi là Chảnh? Chả biết có biết định nghĩa từ Chảnh không?


Cũng vì sợ mà vô NK mới thấy mình chả là gì! Đứa nào cũng giỏi, họ ttư tin với cái họ có! Thừa nhận cái giỏi và chấp nhận cái xấu. Vậy mà vài đứa bạn (cũng không thân hồi cấp 2) lên forum NK rồi phán : Tụi NK chảnh bà cố! Ỷ học giỏi rồi khinh người! …chỉ từ vài lời comm của những con người mà có thể nói là 90% dân NK đều biết rằng không hề chảnh. Vậy thế nào là Chảnh?

Những đứa bạn thân cấp 2 của mình, mấy đứa thực sự hiểu mình luôn miệng bảo mình Chảnh nhưng lại vui vẻ chơi với mình. Vì tụi nó biết mình không khinh tụi nó!

Còn mấy đứa cấp 2 khác, không thân thì cho là mình chảnh. Và sorry, mình đã mất cả 4 năm cấp 2 9ể chạy theo xin xỏ lòng thương của các bạn rồi, bây giờ cái mình cần là những người hiểu mình. Những người tin là con Thanh An này vẫn quê mùa cộc kệch như ngày xưa.

Thử hỏi nhé! Mấy bạn bảo tui chảnh? Vậy mà 20-11 tui về trường, Giỗ Tổ tui về trường mặc áo sơmi trắng quần tây đi học, hoặc kaki rộng tậo thể dục và áo thun đơn giản trong khi mấy bạn áo hai dây áo ống, dây nhợ òe xòe lả lướt, rồi mấy bạn bảo tui Chảnh???? Mấy bạn bảo tui ăn mặc nhà quê, bảo tui giống Hai Lúa mà mấy bạn vẫn cho là tui nhiễm cách chơi bời của Dân thành phố??? Chưa chắc à nha! Thấy tui vô vũ trường chưa? Thấy tui đi “bay” chưa??? Tui thấy bạn bè tui ở BD đâu phải đứa nào cũng như mấy bạn, mà mấy đứa TP chưa chắc ai cũng vũ trường giống mấy bạn hết đó!

Thật may mắn là hồi lớp 7 sau 1 ngày đi chơi với nhóm của mấy bạn, tui đã quyết định rút ra 1 cách tỉnh táo nhất. May là thế, chứ nếu không giờ tui không những không mất tiếng Chảnh mà mất hết tương lai tiền đồ này nọ rồi!

Lớp 10 bị những anh chị mà mình nể phục bảo là tự ti, không dám thừa nhận khả năng của mình. Và đến tận bây giờ đôi khi vẫn bị bà Nhi than trời vì “Em có thôi chà đạp bản thân mình không?” Phew! Vậy đấy, mà cả đời không thoát được tiếng Chảnh.

Chảnh là ghét đi Karaoke?

Chảnh là từ chối quà tặng đắt tiền và lời mời đi chơi của những thằng con trai mình không thích?

Chảnh là buổi tiệc chia tay trước ngày du học chỉ mời lèo tèo vài đứa bạn thân?

Chảnh là Giỗ Tổ năm 11 không về trường vì chiều đó đâm đầu vô cột điện?

Chảnh là ăn mặc quê mùa khi đi chơi với mấy đứa bạn ở BÌnh Dương chỉ vì mình muốn thật đơn giản và là chính mình khi đi chơi với tụi nó? Chỉ vì mình muốn sống như cách mình từng sống 4 năm cấp 2?

Chảnh là chơi nổi khi là đứa duy nhất trong trường mặc áo dài trắng, không bóng, không hoa hòe lấp lánh?

Chảnh là đi qua thằng con trai đẹp trai nhất trường mà không thèm nhìn vì hôm qua nghe nó chửi bậy tục tĩu?

Nhưng dĩ nhiên, mình không bao giờ cho rằng mình khiêm tốn mọi nơi mọi lúc…

Tôi chảnh khi:

Khi tôi tuyên bố tôi không thích con trai trong trường HV vì không ai làm tôi tâm phục khẩu phục và hơn tôi một cái đầu

Khi tôi cương quyết không học thêm Toán năm lớp 7 để chiến đấu với cô giáo dạy thêm Toán bằng chính sức mình

Khi tôi bảo rằng trên cơ thể tôi không có gì là không hài lòng cả.

Khi tôi bảo rằng tôi không ngán đụng độ với 1 người chị họ hàng xa học cùng trường hơn tôi một khóa và rất giỏi vì tôi không phục phong cách học vẹt và học mà không biết sống của chị ta. (Nhưng tôi cực kì phục một 2 bà chị khác, chị Lê Thị Đoan Trang và chị Trần Lục Thanh Tuyền).

Khi tôi ngang nhiên không làm quen và bắt chuyện với những đứa con gái từng phỉ báng tôi tệ hại, thậm chí còn đòi đánh tôi vì một lí do vớ vẩn là cướp bồ nó (điên đầu, bộ cứ hàng xóm là bồ mày phải thích tao sao? Mày suy luận giỏi nhỉ???)

…(Chắc là còn) Hehe!


Tôi thì nghĩ rằng :

Chảnh = Khinh người

Tự tin = Không khinh người.

Tôi dám bị gọi là “Chảnh” một lần nữa khi tôi ngang nhiên xếp mình vào loại thứ 2 : Tự tin.

Bây giờ, có gọi tôi là chảnh cũng cóc cần quan tâm nữa. Và như bao nhiêu lần, cái tôi cần là những người hiểu tôi, chứ không phải những người không hiểu tôi mà vẫn vỗ ngực bình phầm và cho rằng mình chính xác. Tôi nếu có và cũng chỉ sẽ thanh minh với những người hiểu tôi, vì tôi nghĩ họ tin tôi. Còn không tin, chả thèm! Chạy theo sự thương hại của các bạn làm tui mệt mỏi quá rồi! Còn các bạn muốn nghĩ về tôi như một con nhỏ thế nào cũng được. Tôi cũng sẽ dẫm đạp lên dư luận mà các bạn tạo ra mà đi!

Dù sao cũng thật may mắn vì năm cấp 2 của mình vẫn còn đầy rẫy những đứa bạn tốt! Những đứa thân đến nỗi chỉ muốn lên nhà nó ăn chơi một bữa cho đã hè này (hehe, tao sẽ gửi danh sách những đứa tao sẽ đến nhà hè này cho tụi mày sau, liệu mà thi đại học cho tốt nghe chưa!). Thương tụi mày lém!

À quên, lí do viết blog này : hôm nay lên google search cụm “purpleyes…” (nick mình) thì có một kết quả hiện ra : một bạn nào đó để link blog mình vô favourite và chú thích “Do Trang Thanh An’s Blog” => Lemon question. Haha! Hồi đó thấy cái này chắc rũ rượi đau đớn cả ngày! Giờ thì hí hửng đem khoe tùm lum! Haha, vui kinh dị! Dù sao thì nếu biết người đó là ai, mình cũng sẽ hỏi 1 câu thế này : bạn biết tôi chảnh mà vẫn đọc blog, nghĩa là bạn có thích đọc blog tui, thích đọc blog tui nghĩa là bạn cũng có ấn tượng tốt với tui, và nếu thế thì khi nào bạn muốn làm quen, cứ nói. Sẵn sàng muh!

Ôi chao ôi, vui cực kì! Hehehe!

Lâu lắm rồi mới đọc thấy cụm Lemon question gắn với mình. Thiệ
t tình là chịu không thấu! Hahaha!

PS : Hôm nay mới đọc blog của 1 chị kia. Đọc 3 blog đầu thấy ghê sợ, 2 entry sau thấy tức giận, và 10 blog sau thấy đồng cảm. Đang suy nghĩ có nên add blog không. Vì e rằng, nếu so sánh về mức độc nổi loạn và “bốc” thì mình không đủ tư cách. Bà chị này trải nghiệm đủ để mình thấy nể! Và thú vị!

PS : In a very good mood today! Dun think that I am angry or sth! Hehehe!

PS cuối : The song is my favourite song of Evanescence (the first band who is not pop I listened to). A bit noisy ah???? (Not really yeah!). Anyway sorry if u dun like it! I will remove the auto-play mode in the next 2 days!

Lemon Ask Dog là gì?

Lemỏn dog là một teencode thuộc thế hệ GenZ và thường được chat với nhau hay chia sẻ trên mạng xã hội. Thực tế đây từ “lai” tiếng Anh và tiếng Việt.

Lẻmon có nghĩa là gì?

"Lemon" có nghĩa là chanh, theo tính chất bắc cầu thì "Lemon" thêm dấu hỏi thành "chảnh". Vậy "Lemỏn" tính từ chỉ sự chảnh, kiêu kỳ của một người. "Lemỏn" được các Gen Z hiểu nghĩa là "chảnh".