Kể lại câu chuyện ông trạng thả diều lớp 4

Nội dung

Ca ngợi chú bé Nguyễn Hiền thông minh, có ý chí vượt khó nên đã đỗ Trạng Nguyên khi mới 13 tuổi.

Bài 1

Kể lại ngắn gọn truyện "Ông Trạng thả diều"?

Gợi ý:

Con đọc lại câu chuyện Ông Trạng thả diều, rồi tóm tắt lại những chi tiết chính.

Trả lời:

Kể lại ngắn gọn truyện "Ông Trạng thả diều".

Dưới thời vua Trần Nhân Tông có một gia đình nông dân nghèo sinh được đứa con trai đặt tên là Nguyễn Hiền.

Chú bé rất thích chơi diều. Lên 6 tuổi đi học; học rất thông minh, học đến đâu nhớ đến đó. Vì nhà nghèo phải nghỉ học, nhưng cậu xin thầy đứng ngoài lớp nghe giảng, vừa chăn trâu vừa học, bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn để học, dùng lá chuối khô thay giấy để tập viết, để làm bài. Chữ tốt văn hay nổi tiếng.

Năm 13 tuổi, Nguyễn Hiền đi thi. Cậu bé thả diều đã đậu Trạng nguyên, vị Trạng nguyên trẻ nhất nước Nam ta.

Bài 2

Tìm những chi tiết nói lên tư chất thông minh của Nguyễn Hiền?

Gợi ý:

Con đọc đoạn văn thứ nhất và thứ hai.

Trả lời:

Những chi tiết nói lên tư chất thông minh của Nguyễn Hiền: còn bé tí đã biết làm diều để chơi, lên 6 tuổi đi học, học đến đâu nhớ và hiểu đến đó, mỗi ngày có thế học thuộc 20 trang sách; nổi tiếng văn hay chữ tốt, mới 13 tuổi đã đỗ Trạng nguyên.

Bài 3

Nguyễn Hiền ham học và chịu khó như thế nào?

Trả lời:

Nguyễn Hiền rất ham học và chịu khó. Nhà nghèo phải nghỉ học nhưng cậu vẫn chịu khó và tìm mọi cách để học tập. Cậu xin thầy đứng ngoài lớp nghe giảng; mượn vở về học; sách vở của chú là lưng trâu, nền cát; bút là ngón tay, mảnh gạch vỡ, đèn học là vỏ trứng thả đom đóm vào trong. Chú làm bài thi vào Lá chuối khô và nhờ bạn xin thầy chấm hộ.

Tấm gương ham học và chịu khó của chú bé Nguyễn Hiền thật đáng cảm phục.

Bài 4

Vì sao chủ bé Hiền được gọi là "ông Trạng thả diều"?

Gợi ý:

Nguyễn Hiền cùng với diều có gì gắn bó với nhau?

Trả lời:

Chú bé Hiền được gọi là "ông Trạng thả diều" vì chú rất ham thả diều, còn bé tí đã biết làm lấy diều để chơi, vừa chăn trâu vừa thả diều, vừa đi học vừa chơi diều, trước khi đi thi còn chơi diều. Chú đỗ Trạng nguyên năm 13 tuổi - cái tuổi còn chơi diều.

Bài 5

Tục ngữ hoặc thành ngữ nào dưới đây nói đúng ý nghĩa của câu chuyện trên?

     a. Tuổi trẻ tài cao.

     b. Có chí thì nên.

     c. Công thành danh toại.

Gợi ý:

- Tuổi trẻ tài cao: Để nói về những người dù còn trẻ tuổi nhưng rất có tài.

- Có chí thì nên: Những người ý chí thì nhất định sẽ thành công.

- Công thành danh toại: Công danh và sự nghiệp đều được như ý

Con lựa chọn một câu thành ngữ, tục ngữ phù hợp nhất với ý nghĩa câu chuyện.

Trả lời:

Học tập cần có trí thông minh, có chí, có hoàn cảnh thuận lợi... Nguyễn Hiền tuy gặp hoàn cảnh khó khăn, nhưng chú có tư chất thông minh và rất ham học lại chịu khó nên đã đạt kết quả cao và thành tài. Câu thành ngữ: "Tuổi trẻ tài cao" và câu tục ngữ: "Có chí thì nên" nói đúng ý nghĩa của câu chuyện "Ông Trạng thả diều".

Bài đọc

Ông Trạng thả diều

   Vào đời vua Trần Thái Tông, có một gia đình nghèo sinh được cậu con trai đặt tên là Nguyễn Hiền. Chú bé rất ham thả diều. Lúc còn bé, chú đã biết làm lấy diều để chơi. Lên sáu tuổi, chú học ông thầy trong làng. Thầy phải kinh ngạc vì chú học đến đâu hiểu ngay đến đó và có trí nhớ lạ thường. Có hôm, chú thuộc hai mươi trang sách mà vẫn có thì giờ chơi điều. 

   Sau vì nhà nghèo quá, chú phải bỏ học. Ban ngày, đi chăn trâu, dù mưa gió thế nào, chú cũng đứng ngoài lớp học nghe giảng nhờ. Tối đến, chú đợi bạn học thuộc bài mới mượn vở về học. Đã học thì cũng phải đèn sách như ai nhưng sách của chú là lưng trâu, nền cát, bút là ngón tay hay mảnh gạch vỡ; còn đèn là vỏ trứng thả đom đóm vào trong. Bận làm, bận học như thế mà cánh diều của chú vẫn bay cao, tiếng sáo vẫn vi vút tầng mây. Mỗi lần có kì thi ở trường, chú làm bài vào lá chuối khô và nhờ bạn xin thầy chấm hộ. Bài của chú chữ tốt văn hay, vượt xa các học trò của thầy.

   Thế rồi, vua mở khoa thi. Chú bé thả diều đỗ Trạng nguyên. Ông Trạng khi ấy mới có mười ba tuổi. Đó là Trạng nguyên trẻ nhất của nước Nam ta.

(theo TRINH ĐƯỜNG)

- Trạng: tức Trạng Nguyên, người đỗ đầu kì thi cao nhất thời xưa.

- Kinh ngạc: cảm thấy rất lạ trước điều hoàn toàn không ngờ


Đề bài

Kể lại truyện ông trạng thả diều theo lời của Nguyễn Hiền.

Lời giải chi tiết

Tôi tên là Nguyễn Hiền, con của một gia đình nông dân nghèo khó. Giống các bạn cùng trang lứa, tôi rất thích thả diều. Lúc còn bé tí, tôi đã biết làm lấy diều để chơi.

Năm tôi lên sáu tuổi, cha cho tôi theo học một thầy đồ trong làng. Thầy đồ kinh ngạc khi thấy tôi học đến đâu hiểu đến đó và có trí nhớ lạ thường. Có hôm, tôi thuộc làu hai mươi trang sách mà vẫn còn thì giờ chơi diều.

Sau vì nhà túng thiếu quá, tôi đành phải bỏ học. Ban ngày đi chăn trâu, dù mưa gió thế nào, tôi cũng đứng ngoài lớp nghe giảng nhờ. Tối đến, đợi bạn học thuộc bài tôi mới mượn vở về nhà học. Không có tiền mua đèn sách như các bạn nên sách của tôi là lưng trâu, nền cát, bút là ngón tay hay mảnh gạch vỡ và đèn là vỏ trứng thả đom đóm vào trong. Bận làm, bận học như thế mà cánh diều của tôi vẫn bay cao, tiếng sáo vẫn vi vút tầng mây. Mỗi lần có kì thi ở trường, tôi viết bài vào lá chuối khô rồi nhờ bạn xin thầy chấm hộ. Thầy khen bài của tôi chữ tốt văn hay, vượt xa các học trò khác.

Thế rồi vua mở khoa thi. Tôi cũng ghi danh tham dự và đã đỗ Trạng Nguyên lúc mới mười ba tuổi. Mọi người gọi tôi là Trạng nguyên trẻ nhất của nước Nam.

Đề: Kể lại câu chuyện “Õng Trạng thả diều” theo lời kể của Nguyễn Hiền. BÀI THAM KHẢO Tôi là Nguyễn Hiền, sống vào đời vua Trần Nhân Tông. Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở vùng nông thôn. Năm lên sáu tuổi, cha mẹ tôi cho đi học ông thầy trong làng. Tôi thích lắm. Không những thích học mà còn thích thả diều nữa. Học đen đâu tôi nhớ như in đến đó, chí đọc qua một lân là thuộc ngay. Có lần. tôi cùng những đứa tre nghèo đi chăn trâu, chúng tôi tranh thủ thà diều và bị thây giáo thay được. Hôm sau, thầy giáo gọi tôi đê kiêm tra bài. Tôi đọc một hơi làu làu hơn hai mươi trang sách. Thầy giáo ngạc nhiên lăm. Nhưng vì nhà nghèo quá nên tôi phái nghi học. Tôi nhó' lóp, nhớ thây, thèm được học như các bạn trạc tuôi tôi. Thê là tôi phai học lén. Ban ngày, di chăn trâu, tôi tranh thu nấp ngoài cửa lóp nghe thây giáo giảng bài. Tôi đen, đợi các bạn học xong tôi mượn vở về học. Tôi cùng đèn sách như ai nhưng vó' của tôi là lưng trâu hay rên cát, bút là ngón tay, cành cây hoặc mảnh gạch vỡ. Còn đèn là vỏ trứng tha đom đóm vào trong. Vừa chăn trâu, vừa học. Vừa thả diều, vừa học nhưng kiên thức của tôi không thua kém gì các bạn được học hành tư tế. Bận làm, bận học như thế mà cánh d'eu của tôi vẫn bay cao, tiếng sáo vẫn vi vút tầng mây. Năm tôi mười ba tuôi, nhà vua mỏ' khoa thi chọn người tài. Một hôm, tôi cùng các bạn đang thả diêu ngoài đông, thây giáo trong làng tìm tôi và bảo: Thầy biết con có chí và học gioi. Tuy nhà nghèo nhưng con ham học, không nản lòng trước những khó khăn trong cuộc sống. Con hãy tham gia cuộc thi này đê khăng định sức mình! Tôi ngạc nhiên và do dự thi fhầy giáo tiếp: Thay hiếu hoàn canh của con, thầy sẽ giúp con mọi thứ can thiết để tham gia khoa thi này. The là tôi tạm biệt cha mẹ, thầy giáo và bạn bè đế lên kinh đô ứng thí. Tôi dự thi và đồ Trạng nguyên, được ghi vào sư sách là “Trạng nguyên trẻ nhất nước Nam.” Từ thành công đó, tôi muốn nhan gứi các bạn một điều: Có chí thì nên. Hay: Có công mài săt có ngày nên kim. Ý chí và nghị lực sẽ giúp ta thành công trong cuộc sống.

Đề bài

Kể lại truyện ông trạng thả diều theo lời của Nguyễn Hiền.

Phương pháp giải - Xem chi tiết

Con hãy kể lại chuyện theo dàn bài sau:

- Mở bài: Giới thiệu về câu chuyện (nêu tên truyện, nội dung chính của truyện, các nhân vật trong truyện)

- Thân bài: Kể lại diễn biến câu chuyện

+ Hoàn cảnh gia đình Nguyễn Hiền như thế nào?

+ Nguyễn Hiền là một cậu bé như thế nào?

+ Nguyễn Hiền làm thế nào để khắc phục hoàn cảnh gia đình để học tập tốt?

+ Kết cục câu chuyện như thế nào?

- Kết bài: Ý nghĩa của câu chuyện, cảm nghĩ về câu chuyện.

Lời giải chi tiết

      Tôi tên là Nguyễn Hiền, con của một gia đình nông dân nghèo khó. Giống các bạn cùng trang lứa, tôi rất thích thả diều. Lúc còn bé tí, tôi đã biết làm lấy diều để chơi.

       Năm tôi lên sáu tuổi, cha cho tôi theo học một thầy đồ trong làng. Thầy đồ kinh ngạc khi thấy tôi học đến đâu hiểu đến đó và có trí nhớ lạ thường. Có hôm, tôi thuộc làu hai mươi trang sách mà vẫn còn thì giờ chơi diều.

       Sau vì nhà túng thiếu quá, tôi đành phải bỏ học. Ban ngày đi chăn trâu, dù mưa gió thế nào, tôi cũng đứng ngoài lớp nghe giảng nhờ. Tối đến, đợi bạn học thuộc bài tôi mới mượn vở về nhà học. Không có tiền mua đèn sách như các bạn nên sách của tôi là lưng trâu, nền cát, bút là ngón tay hay mảnh gạch vỡ và đèn là vỏ trứng thả đom đóm vào trong. Bận làm, bận học như thế mà cánh diều của tôi vẫn bay cao, tiếng sáo vẫn vi vút tầng mây. Mỗi lần có kì thi ở trường, tôi viết bài vào lá chuối khô rồi nhờ bạn xin thầy chấm hộ. Thầy khen bài của tôi chữ tốt văn hay, vượt xa các học trò khác.

      Thế rồi vua mở khoa thi. Tôi cũng ghi danh tham dự và đã đỗ Trạng Nguyên lúc mới mười ba tuổi. Mọi người gọi tôi là Trạng nguyên trẻ nhất của nước Nam.

Loigiaihay.com