Hoan hoan ái cách yêu của chủ tịch phong

‹ Trước Chương 126: Động tâm Chương 125: Nhìn cái gì mà nhìn? Chương 124: Có chuyện muốn nói Chương 123: Chỉ là tình 1 đêm Chương 122: Cảm giác xa lạ [H] Chương 121: Đau!!! [H] Chương 120: Không thích anh [H] Chương 119: Không là em thì không được Chương 118: Không cùng thế giới Chương 117: Cười mỉa mai Chương 116: Làm gì vậy? Chương 115: Đừng có không biết điều Chương 114: Bỏ ra Chương 113: Khéo léo công khai Chương 112: Trêu ghẹo không thành Chương 111: Không được Chương 110: Suy nghĩ tiêu cực Chương 109: Rời xa cô Chương 108: Lời hứa với bản thân Chương 107: Quỷ kế Chương 106: Nhất cử lưỡng tiện [H] Chương 105: Bản giao hưởng [H] Chương 104: Em ra ngoài đi Chương 103: Tìm người thay thế Chương 102: Cầu xin giúp đỡ Chương 101: Hắn là của cô Chương 100: Đền tiền Chương 99: Mục đích ban đầu [H] Chương 98: Cho em đi [H] Chương 97: Em đẹp quá [H] Chương 96: Oan quá Chương 95: Cô kích động Chương 94: Không quan tâm Chương 93: Nhớ tôi đúng không Chương 92: Thêu dệt Chương 91: Bức tường ngăn cách Chương 90: Anh đói Chương 89: Tên chết bằm!!! Chương 88: Về nhà Chương 87: Hỏi chuyện Chương 86: Tranh cãi Chương 85: Hôn Chương 84: Bất cứ điều gì em muốn Chương 83: Nịnh bợ Chương 82: Đối xử Chương 81: Nhà? Chương 80: Cười khổ Chương 79: Khóc đến thương tâm Chương 78: Ngu ngốc Chương 77: Nằm trong tầm kiểm soát Chương 76: Âm mưu [2] Chương 75: Âm mưu [1] Chương 74: Kế hoạch chạy trốn Chương 73: Đưa ra quyết định Chương 72: Cô mâu thuẫn Chương 71: Giúp đỡ Chương 70: Có thể ngủ Chương 69: Quỷ hút máu Chương 68: Trùng hợp Chương 67: May mắn Chương 66: Cả đêm không ngủ Chương 65: Anh đưa tôi đi đâu? Chương 64: Ngài là Lãnh Phong? [H] Chương 63: Hắn điên cuồng Chương 62: Người phụ nữ của tôi Chương 61: Bị phá hỏng chuyện tốt Chương 60: Xiêu lòng Chương 59: Nhẫn nhịn Chương 58: Gian tình Chương 57: Không đoán được suy nghĩ Chương 56: Chôn sống!!! Chương 55: Tìm người Chương 54: Phát hiện tình cảm của bản thân [H] Chương 53: Ngoan nào [H] Chương 52: Vuốt ve Chương 51: Vợ chồng gây nhau Chương 50: Hắn nhân từ bác ái Chương 49: Hắn mắng cô Chương 48: Cô sợ hãi Chương 47: Cưng chiều vợ Chương 46: Dễ nuôi Chương 45: Cố ý tiếp cận hắn? Chương 44: Ngủ cùng nhau Chương 43: Đưa cô về Chương 42: Nhớ lại Chương 41: Khiêu vũ Chương 40: Fan Chương 39: Trốn Chương 38: Đừng cử động Chương 37: Bị vấy bẩn Chương 36: Muốn ăn Chương 35: Đói Chương 34: Mộng xuân [H] Chương 33: Việc làm khó giữ Chương 32: Ăn giấm Chương 31: 1 chút cũng không muốn Chương 30: Khóc Chương 29: Phi lễ [H] Chương 28: Chịu trách nhiệm Chương 27: Tính kế Chương 26: Phần thưởng Chương 25: Lại là cái tên đáng ghét này!!! Chương 24: Cứng Chương 23: Không xem chủ tịch ra gì Chương 22: Ám muội Chương 21: Chiêu trò Chương 20: Hôn môi xa Chương 19: Tổn thương Chương 18: Phê Chương 17: Cá đã vào lưới Chương 16: Hứng thú Chương 15: Không được gọi thỏ con Chương 14: Xin việc Chương 13: Thiên thần Chương 12: Ngạc nhiên Chương 11: Hắc bang Chương 10: Kế hoạch Chương 9: Hận Chương 8: Giao dịch Chương 7: Quá khứ của hắn Chương 6: Thất vọng [H] Chương 5: Chạy trốn Chương 4: Ân cần chăm sóc Chương 3: Tính sai [H] Chương 2: Tỉnh dậy Chương 1: Hung ác Chương 176: Lời khen của cô [H+] Chương 175: Đùa với lửa [H+] Chương 174: Ngoại tình Chương 173: Cô bị bỏ rơi Chương 172: Vào trong Chương 171: Hắn đáng đời!!! Chương 170: Hẹn hò Chương 169: Cuộc hẹn Chương 168: Máu lạnh Chương 167: Ăn mừng Chương 166: Kết hôn Chương 165: Ngày nguy hiểm Chương 164: Phát tán thông tin Chương 163: Trò chơi Chương 162: Khốn nạn Chương 161: Không thích Chương 160: Cô lo lắng Chương 159: Thất vọng Chương 158: Mẹ vợ Chương 157: Mẹ cô đến Chương 156: Ép hôn Chương 155: Đe doạ [H] Chương 154: Anh điên sao? Chương 153: Con rể Chương 152: Xảy ra chuyện gì? Chương 151: Đau lòng Chương 150: Ông không vui Chương 149: Sao lại như thế này? Chương 148: Kế hoạch của cô Chương 147: Vô sĩ Chương 146: Ăn sáng Chương 145: Hắn chán ghét cô [H] Chương 144: Sẽ không bị hắn chi phối [H] Chương 143: Em tự mình làm đi [H] Chương 142: Hắn hiểu rõ cô [H] Chương 141: Kết hôn Chương 140: Buông ra!!! Chương 139: Anh im miệng!!! Chương 138: Hợp đồng Chương 137: Kế hoạch của cô Chương 136: Cô trưởng thành Chương 135: Gia tộc họ Khương Mộc Chương 134: Cô trở về nhà Chương 133: Thái độ gì vậy? Chương 132: Vẫy đuôi Chương 131: To quá [H+] Chương 130: Phân chia tài sản [H+] Chương 129: Hạnh phúc Chương 128: Cô dâu Chương 127: Bạn trai Sau ›

Hoan Hoan không tin vào mắt mình Sao lại là chủ tịch? ngài ấy kéo cô vào đây... hơn nữa, vẻ mặt kia thực sự rất đáng sợ Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt như muốn nuốt cô đến nơi vậy Là ai đã chọc giận ngài ấy sao? 'Chủ... chủ tịch... ngài không khoẻ... tôi... tôi đi gọi bác sĩ...' Hoan Hoan lui về say tìm khoảng trống mà đứng dậy, Lãnh Phong như con báo nhanh chóng xông đến ấn chặt cô xuống cái nệm Đáng sợ quá, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chủ tịch ngài ấy thường ngày rất dịu dàng, sao bây giờ...1 '**Chủ... chủ tịch... ngài buông tôi ra đi, có gì từ từ nói có được...' 'Em rời đi 1 lần chưa đủ, bây giờ vẫn muốn thêm 1 lần nữa**?' Ngài ấy đang nói gì vạy, gì mà rời đi, gì mà 1 lần chưa đủ? Cô sắp bị doạ cho ngốc rồi đây, K ưu đãi tốt như vậy rời đi làm gì? Ngài ấy nhìn nhầm cô thành ai rồi ư? 'Chủ tịch... tôi rời đi bao giờ...' '5 năm trước ở căn nhà hoang em mặc kệ tôi xin em ở lại, vứt bỏ tôi. Em nghĩ tôi sẽ để chuyện đó tiếp diễn hay sao?' Hoan Hoan nín thở, tim cũng muốn ngừng đập Không dám tin vào những gì mình nghe thấy, nhìn người trước mắt Lúc bấy giờ gương mặt hắn đỏ bao nhiu thì gương mặt cô trắng bệch bấy nhiêu Cả người không cử động được, nét mặt thống khổ cực kỳ, bờ môi cô run run lấy can đảm mà hỏi 'Phong... ngài... ngài là... Lãnh Phong?' Hắn đưa tay lên môi cô nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt vẫn khủng bố như cũ '5 năm trước tôi đã nói em vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi tôi, khi tìm thấy em tôi vui như thế nào em có biết không? Nhưng hôm nay em lại không ngoan, còn muốn chạy khỏi tôi, em cần phải bị trừng phạt' Từng câu chữ hắn nói ra như bóp nghẹn lấy tim cô Những chuỗi ngày đau khổ, ghê tởm ở căn nhà hoang đó cô từng giây từng phút cũng không muốn nhớ lại, mong sao trên đời thực sự có canh Mạnh Bà để có thể quên đi những chuyện khủng khiếp đã xảy ra Nước mắt hoảng sợ, thất vọng, đau khổ lần lượt men theo gò má rơi xuống nệm Người cô yêu bấy lâu nay lại chính là kẻ cô căm hận nhất trên đời, là kẻ đã nhẫn tâm cướp đi trong trắng và biến cô thành thứ dơ bẩn nhất sao? 'Đừng... tránh ra, đừng chạm vào tôi!!!' Hoan Hoan dùng sức đẩy hắn ra, bàn tay nhỏ bị hắn nắm lấy khiến cô hoảng sợ vô cùng Nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn Lãnh Phong cởi caravat màu đen trên cổ xuống trói tay cô lại cột chặt lên đầu giường ngăn cản những động tác giãy giụa thừa thãi Bắt đầu cởi áo, khuôn ngực to màu đồng xuất hiện không làm cô sợ bằng vết sẹo do đạn gây ra ngay hông hắn Vì điều này chứng minh những lời hắn nói từ nãy đến giờ đều là sự thật Hắn thực sự là Lãnh Phong Cô thật sự không dám tin, bị hắn trói cơ thể bé nhỏ kia vẫn không ngừng run rẩy Hoan Hoan muốn chạy khỏi nơi này nhưng 1 chút sức lực cũng không có Cô nhớ về những chuyện đã xảy ra mà không hề hay biết quần áo trên người đều bị hắn lột sạch sẽ Cho đến khi hắn xuyên qua, cô mới đau đớn nhận thức được 'Aaa!!! Đau... đừng mà, ra ngoài... anh ra ngoài đi, ra ngoài... đừng...' Cô như chú cá nhỏ bị mắc phải lưới của ngư dân, không ngừng vùng vẫy, không tiếc rẻ làm bản thân bị thương chỉ mong muốn trốn thoát Bàn tay bị trói hiện rõ vết hằng Cô kêu gào vì đau khổ, gương mặt giàn giụa nước mắt nhưng cũng không ngăn được người phía trên sẽ vì thương hại mà ngừng động tác Lãnh Phong như con thú dữ điên cuồng luận động, không dạo đầu, không âu yếm xem cô như món đồ chơi mà phát tiết Nghĩ đến cảnh tượng cô nắm tay người đàn ông khác rời đi bỏ rơi hắn thì chút lý trí cuối cùng cũng bị cuốn trôi 'Đừng mà... đau quá... huhu.... đ... đừng....' Hoan Hoan cắn môi đến khi chảy máu, nơi đó rất đau, cứ như bị xé rách Trong lòng chỉ mong có người đến cứu cô thoát khỏi nơi này Nhưng cô không biết căn phòng này đã được cách âm, hơn nữa Lãnh Phong đã cho giải tán tất cả Cho nên nơi đây ngoài hắn và cô thì chẳng còn ai nữa Hắn chạy nước rút đến khi phóng thích tất cả vào trong cô mới ngừng lại Nhìn cô mệt mỏi ngất đi, hắn không cảm thấy vui mà ngày càng tồi tệ hơn

Nhìn thấy cổ tay cô chảy máu hắn đau lòng cởi trói, tìm hộp thuốc xử lý rồi băng bó lại

148: Kế Hoạch Của Cô

    • Màu nền Sáng [Mặc định] Xám [Gray] Tối [Dark Gray] Tối [Dark Light] Vàng [Light] Vàng [Dark] Xanh da trời Xanh lá Tím nhạt Đỏ nhạt
      Cỡ chữ 14 16 18 19 20 22 24 26 28 30
      Font chữ Roboto Arial Times New Roman Patrick Hand Noticia Text Verdana Tahoma PT Sans Roboto Condensed

Lâm Doãn ở nhà, với tình trạng cơ thể như hiện tại cũng chẳng muốn đi đâuLiễu Thanh muốn gặp cô để xử lí công việc thì sẽ gọi điện thoạiCô ngồi ở nhà xem mail mà làm việc thoải mái mà không bị trừ lươngĐói sẽ gọi người giao thức ăn đếnCông nghệ hiện đại muôn nămNếu có thể ở nhà làm việc thì tốt biết bao nhiêu, cô sẽ không phải gặp cái tên kia nữaKế hoạch xem mắt thất bại là do thông tin hắn nhanh hay là trong nhà có nội gián?Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào, ai lại dám vuốt râu rồngDù có theo bên nào thì bên còn lại cũng sẽ không tha cho kẻ đóXem ra không thể tiếp tục kế hoạch này rồiMà khoan đã Nếu như hắn cũng có cùng suy nghĩ với cô thì chắc chắn sẽ đoán rằng cô không dám làm như thế nữaNếu cô bề ngoài giả vờ từ bỏ nhưng vẫn âm thầm xem mắt, âm thầm kết hôn thì hắn cũng chẳng thể làm gì được nữaLàm sao ép cô li hôn được?Khi thân thể không còn dấu vết gì phải mau chóng triển khai kế hoạchLâm Doãn à Lâm Doãn, tại sao trên thế giới này lại có người thông minh xinh đẹp như cô chứ?

Cô nghênh mặt đưa đôi tay vén tóc bên tai, điệu bộ cực kỳ đắc ý

Làm việc tiếp thôi__________Đúng như kế hoạch đã dự định1 tuần sau cô trở về nhàKhương Mộc phu nhân thấy con gái bảo bối về vui không tả xiết Doãn Doãn, con mau vào nhà đi, hôm nay mẹ có chuẩn bị rất nhiều món con thíchBa cô tuy gương mặt nhắn nhó khó chịu nhưng cũng đi theo không nói gìBuổi cơm diễn ra khá suông sẻ, tiếp đó cả nhà 3 người cùng nhau đi đến phòng khách ăn hoa quảKhương Mộc Chính Huy từ nãy đến giờ chẳng nói câu gì nhưng ông ăn rất nhiều chứng tỏ tâm trạng rất vuiMẹ cô thì thể hiện ra mặt nên cũng không khó để đoán, bà hỏi rất nhiều cho đến tận bây giờChẳng biết mẹ chuẩn bị những câu này mất bao nhiêu ngày, còn dài hơn đống văn kiện mà Liễu Thanh phải xử lí nữaDoãn Doãn à, hôm trước do mẹ quá nôn nóng không điều tra kỹ cái người kia nên khiến cho con phải chịu uất ức rồi bà nắm lấy tay con gái mình, giọng nói nghẹn ngào chứa chan tình cảmLâm Doãn vỗ vài cái lên tay bà an ủiMẹ à không sao đâu, dù sao thì con cũng đã giải quyết xong mọi chuyệnBà nhìn cô không kìm được mà ngấn lệCó xử lí thì cũng đừng làm gì quá đáng, thả trên sa mạc cho đến chết, lột da rút gân, đem làm tâm bia, cho ở với dã thú 1 đêm là được. Những cái khác quá nhẫn tâm, mẹ thật sự không dám nghĩLâm Doãn ! ! Cô thật sự mong mẹ cứ mãi lương thiện như thế này, nếu ai chọc giận bà thì chắc con đường sau này sẽ là đường đi xuống địa ngụcXoay sang nhìn ba, mặt ông mồ hôi đầm đìa cô có chút cảm thôngXem ra ngay cả ba cũng không dám đắc tội mẹ cũng có nguyên nhânCô cũng chẳng biết tên đó như thế nàoBạch Dạ Phi Long ! gương mặt hắn lúc đó cứ như Diêm La Vương, cực kỳ đáng sợCái tên lần trước khoe mẻ đủ điều, tính ra cũng là người có tiếng nói trong xã hội thượng lưuVậy mà việc mất tích cũng chẳng có tin tức gì, gia tộc lớn như nhà Khương Mộc cũng khó tránh có 1 vài sơ xuất nhỏ, vậy mà ! Cái tên Bạch Dạ Phi Long này thật không đơn giảnNghĩ đến những lần cô chọc giận hắn thật khiến từng ngóc ngách trong cơ thể đều run rẩy Nếu được thì cô muốn kết hôn ngay lập tức, để hắn không còn quấy nhiễu sự yên bình của mình nữaLâm Doãn nhìn mẹ giọng nói có chút gấp gápMẹ, con đã nghĩ thông suốt rồi, con gái ai mà không phải lấy chồng.Con không ngại địa vị của chồng tương lai như thế nào chỉ cần thật lòng với con là đủ.Mẹ có thấy người nào thích hợp không, con bây giờ không còn kén chọn nữaCô kén chọn làm gì, kết hôn trên danh nghĩa qua vài năm thì li hônỞ chung nhà nhưng riêng phòng, không va chạm xác thịtSau khi li hôn cô lại tự do.Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong

Video liên quan

Chủ Đề